Saturday, January 22, 2011

XUÂN VỀ NHỚ SẮC VÀNG HOA CẢI




PHUC YEAR 1969 CUA HAU LE VAN DUYET (ANCIENT)
****************************************************************
Mười năm vườn xưa xanh tốt


Hai mươi năm nắng rọi lều tranh

Mẹ tôi gọi tôi về

Bên bến nước rửa chân

Hơ tay trên ánh lửa hồng

Đợi cơm chiều khi màn đêm buông xuống

Tôi không bao giờ khôn lớn

Kể gì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm

Mới hôm qua đây, tôi thấy bướm bay từng đàn rộn rã

Trong khu vườn cải hoa vàng

(trích thơ Nhất Hạnh)


Không cứ gì phải xa Quảng trị tới nửa vòng trái đất tôi mới nhớ đến sắc vàng hoa cải Quảng trị cùng vị cay nồng của nó. Ngay khi lấy Bình tuy làm quê hương thứ hai tôi hay người dân QT ly hương ai ai Tết đến ít nhiều chi cũng nhớ đến cải cay QT.
Nói đến cải thì nơi nào mà chẳng có, ngay tại Mỹ đây cũng có vậy. Nhưng thứ cải cay QT nó có hương vị rất riêng. Mỗi kỳ thu hoạch cây cải bắt đầu chớm bông, những cái ngồng bắt đầu vươn ra chuẩn bị hé bông là người ta bắt đầu thu hoạch. Tiết trời lạnh vào tháng chạp lúc thiên hạ mua sắm những thứ vào ngày cận tết, ai cũng không quên mua nhiều bó về làm dưa .


Tại sao dưa cải vào ba ngày tết nhà nào cũng không thể thiếu và lại cần đến thế? Chuyện đơn giản vì ngày tết là lúc trong nhà có nhiều loại thịt. Nào nồi giò heo hầm măng khô, nào thịt heo kho trứng, nào thịt quay, thịt heo đông cô và nhiều nhiều nữa kể không hết những thứ thịt thà trong mấy ngày tết.
Lúc này thứ dưa cải cay mới là món mọi người trong nhà ai cũng cần đề ăn kèm với miếng thịt kho cho đỡ ớn.
Hương vị cay nồng của dưa cải cay này thật đặc biệt, hương cay của nó bốc nồng lên tận khứu giác khi đang nhai trong miệng. Vị thơm vừa cay vừa nồng này thiết tưởng không nơi nào có được. Nói đến đây tôi làm sao quên được lít nước mắm ngon loại một từ Hà tây Phó hội và Cửa Việt làm ra. Nhắc dưa cải cay này mà quên nước mắm ngon là không được. Mà nước mắm ngon loại đặc biệt làm tại địa phương cũng ưu tiên cho ba ngày tết thôi, dĩ nhiên là nó mắt tiền hơn loại nước mắm thùng bà con mình dùng hàng ngày. Nước mắm nguyên làm từ con cá cơm mà ra hương thơm của nó bốc lên khắp nơi. Dùng nguyên chất, xé vài miếng ớt chìa vôi một là chấm dưa cải hai là chấm bánh bột lọc gói mới đúng "gu". Còn tại vùng quê thì dưa cải hàng ngày cũng không thiếu và ăn bình thường với nước mắm đam cũng tuyệt.Trong nam cũng có dưa cải chua, thứ loại cải bẹ xanh và lớn đặc biệt ưu tiên để làm dưa. Nó cũng hấp dẫn trong ba ngày Tết, nhưng lạ thay tôi vẫn không tìm ra được hương cay của loại cải ngoài quê mình.
Qua Mỹ cải cay dùng ăn bánh xèo cũng có, cải bẹ xanh làm dưa giống trong miền Nam cũng có. Nhưng, tìm ra giống cải cay QT thì tôi đành chịu thua!

Nhắc lại chuyện cũ năm xưa, anh bạn Văn thiên Tùng cho biết cải cay ngày xưa của tôi chắc giờ đã hiếm vì thiên hạ cứ chạy theo "lợi nhuận" thôi. Những vồng cải cay hoa vàng rực rở, người dân quê gánh từng gánh lên chợ Tỉnh mấy ngày giáp Tết giờ chỉ là "hoài niệm". Mấy đàn bướm vàng tung tăng theo gió bên vô vàn lưống cải rung rinh sắc vàng giờ không còn nữa !
Từ phương xa tôi hình dung ra sự mất mát như trên vì anh bạn Văn thiên Tùng từ Quảng trị email cho tôi như vầy:

Văn Thiên Tùng nói...

Có cắn mới biết vị cay


Ăn rồi lệ đổ cũng hay đấy mà...

Chào anh Phúc, bữa nay cải thiên hạ "gút' nhiều quá nên chẳng có vùng nào để ra hoa cải vàng cho mình ngắm và đàn bướm nhỏ cánh vàng buồn đời dong luôn, anh không nhớ nước mắm đam que mình à!.

Rồi em sẽ về bạn T ở dưới đó nhiều lắm mà đều họ võ hết. Khi nào chuyển anh mấy câu đối của làng thi đối GĐNH ta để vô cho vui hi!

...
Anh Phúc oi! Cải cay bữa ni là thuốc rồi đó, thiên hạ mua nó về nấu nước uống để thanh thải acid uric đấy mà. Nên còn non là bị bán rồi anh không tìm được hoa cải vàng bên bãi Nhan Biều nữa vì người ta đã xây kè đổ đất cao để làm siêu thị và là P. An Đôn TX Quảng Trị mà.Thôi cú nhìn hoa cải vàng minh họa trong blog anh cũng được ;


Nghe bạn Tùng Email qua làm lòng tôi chợt chùng xuống, có cái gì buồn buồn len lén vào lòng.

Tôi mới email lại bạn Tùng 2 câu xưa của Bà Huyện Thanh Quan:


Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo


Ngỏ cũ lâu đài bóng tịch dương...


tôi cũng xin chắp vô thêm:

Hoa vàng bông cải giờ đâu thấy



Lạc lối bay về bướm ngẩn ngơ.


Đinh trọng Phúc

xứ người mấy ngày cận Tết Tan Mao, 2011

Sunday, January 16, 2011

XUÂN VỀ BẠN CŨ NHẮN NHAU

















NHẮN NHAU ( nhữngthằng bạn thế hệ 1950 )

Tau ra đi biết mi ở lại
Giọt cà phê đắng
điếu thuốc đầu môi
đốt đời sầu
Tau ra đi biết mi ở lại
Chén rượu cay nồng
có quên hết ưu tư
Tau ra đi biết mi ở lại
Tất tả cuộc đời
lát cuốc lấp cạn đói no
Tau ra đi biết mi ở lại
Con bò gầy guộc
cố oằn lưng kéo gỗ bên rừng
Những lằn roi
như dao chém,

bò cố lết về nhà
Tháng ngày qua bò cũng trơ xương
những làn roi còn đậm nét
chung cuộc đời lam lũ
biết làm sao cho hết nỗi truân chuyên
Bò trung thành bò chịu đớn đau
cho nỗi hờn của chủ
Vun vút thinh không
những làn roi
cùng số phận định phần

******************************************************




















Mày ra đi tau còn ở lại
Ngày tháng phương xa
như cánh chim lạc lối đi về
Mày ra đi chừ tau ở lại
Bên đó quê người
Rượu nồng thịt béo
đâu lấp nỗi lẻ loi
Biết gì đâu xứ người
bao tâm hồn chưa bao giờ hòa điệu
Tiếng nói tiếng chào
chót lưỡi đầu môi
Mày ra đi tau chừ ở lại
Phương đó trời xa
những cuốc xe chạy mãi cũng lạc loài
Tau biết chứ! mày đi là số phận
Khó nói với nhau hai chữ cuộc đời
Tau biết chứ mày đi tau ở lại
sống buổi chiều tà
bằng hình ảnh ngày xưa
Mày như tau hai thằng cùng thế hệ
Thế hệ bơ vơ
Mồ côi một lý tưởng cuộc đời.

dinh phuc Jan 16 2011

Saturday, January 15, 2011

XUÂN VỀ TẬP BÌNH THƠ NGƯỜI MỸ






Nhớ ngày xưa mài đủng quần ở ghế nhà trường nôm na thi phú Việt nam tui cứ tưởng thơ phú bên nhà mới có 'mưỡu đầu mưỡu hậu" hay vần thanh TRẮC BẰNG v. v.và vân vân.
Qua xứ người ta học văn chương xứ người té ra "mắt xanh mũi lỏ" cũng vần cũng khổ cũng trắc cũng bằng nào có kém chi ai!?
Tui còn nhớ khi học qua thơ ông thi sĩ Robert Lee Frost thầy tui (dĩ nhiên là ông Mỹ chánh gốc đàng hoàng) bắt tui phân tích và bình giảng bài thơ ông Robert Frost có đề là:

THE AIM WAS SONG

bài này làm tui "chúi mụi chúi lái" mấy ngày mới xong. May thay thầy thương tình tui vừa già vừa người Việt nên cho điểm "pass" có nghĩa là đủ điểm.
Thú thiệt tui cũng thích thơ ông Robert Lee Frost nên trước đây có dịch của ông 1 bài:


Stopping by Woods on a Snowy Evening

Whose woods these are I think I know.
His house is in the village though;
He will not see me stopping here
To watch his woods fill up with snow.

My little horse must think it queer
To stop without a farmhouse near
Between the woods and frozen lake
The darkest evening of the year.

He gives his harness bells a shake
To ask if there is some mistake.
The only other sound’s the sweep
Of easy wind and downy flake.

The woods are lovely, dark and deep.
But I have promises to keep,
And miles to go before I sleep,
And miles to go before I sleep.

ĐÊM LẠNH BÊN RỪNG

Rừng ơi, ta đứng bên rừng
nhà ai thấp thoáng cuối làng xa xa
rừng ơi, có thấy ta chăng
ngàn cây ta ngắm tuyết đầy cõi hoang

ngựa yêu bỗng thấy lạ lùng
tại sao vó nghỉ chẳng gần thôn trang
Cây xanh băng giá mặt hồ
đêm đen tối nhất trong năm nơi này

rung yên chuông ngựa bồn chồn
vẫn trông vó nhịp gõ đều dặm đêm
chỉ nghe tiếng gió mơn man
tuyết rơi nhè nhẹ không gian yên bình

rừng đêm bỗng thấy thân thương
nhưng đời réo gọi giục ta lên đường
dặm xa chẳng dám giấc nồng
bước chân viễn khách giữ lời thề xưa .




Qua bài này THE AIM WAS SONG

Tui mới có bình giảng và phân tích thôi chứ chưa có hứng thú dịch ra Việt ngữ; Có lẽ khi nào "thi hứng" nổi lên mới được.

Tui cũng post lại nguyên văn bài thơ và bài làm của tui vào đây làm kỷ niệm .
Cùng dành thì giờ khi rảnh rỗi sẽ dịch bài thơ của ông Frost và bài làm của tui.

Dinh hoa Lu

====================================================
Robert Frost - The Aim was Song

Before man came to blow it right
The wind once blew itself untaught,
And did its loudest day and night
In any rough place where it caught.

Man came to tell it what was wrong:
It hadn't found the place to blow;
It blew too hard--the aim was song.
And listen--how it ought to go!

He took a little in his mouth,
And held it long enough for north
To be converted into south,
And then by measure blew it forth.

By measure. It was word and note,
The wind the wind had meant to be--
A little through the lips and throat.
The aim was song--the wind could see.




************************************************************************
PHẦN BÌNH THƠ

Phuc Dinh
ENGL 001B
Professor: Mr. Valter
due date: May 13th 2010

The Aim Was Song
According to the editors Sylvan Barnet, William Burto, and William E. Cain in An Introduction to Literature, Robert Frost was born in California in 1874, but he began his teenager’s years in New England where his mother taught in some high schools in Massachusetts and New Hampshire. Frost grew up in New England, did some irregular jobs including teaching. He also attended Harvard for two years. He farmed in New Hampshire, published poems in some infamous newspapers, taught again and left for England in 1912. Before he came back America in 1915, he had become a well known poet in England. Resettling in the homeland, Frost lived in a farming land in Massachusetts, and he continued to write more famous poets. Frost’s poems were often affected by the nature; for example, “The Pasture” in 1913, “The Wood-Pile” in 1914, “The Oven Bird” in 1916, “Stopping by Woods on a Snowy Evening” in 1923, “The Aim Was Song” in 1923 etc.

Since Frost’s mother taught in schools and Frost did himself a part of living by teaching, I see a teacher’s image and hear his voice in “The Aim Was Song” (838). Before I come to an analysis, I should primarily find out its meaning and prosody to obtain a deepest comprehension from the advices in his poem.

When I begin to read the first line of the poem “Before man came to blow it right”, I may misunderstand that the man came to learn the wind to blow his own right. Contrarily, when I finish reading the first stanza, I understand that before the man comes, the wind blows without a master, lack of control and orientation because “The wind once blew itself untaught”. Without mastering, the wind becomes brutal and violent with “loudest day and night…in any rough place”. The man actually comes to tell the wind what are the mistakes like the wrong place and the fierce power because Frost writes in the second stanza: “It hadn’t found the place to blow” and “It blew too hard”. The man reminds the wind in line 7 that “the aim was song”, and he tells the wind “how it ought to go” in line 8. In the third stanza the man now practices artfully to conduct the wind to become a “song”. He doesn’t need too much strength but patience; furthermore, the correct orientation and direction can make the song continuously progressed to the future successfully. Finally, in the last stanza the man gives a lesson to the wind that it ought to change its living style to a certain formality like “word and note” including a meaningful life which “had meant to be” with adjustments with “a little through lips and throat” to harvest a beautiful aim.

“The Aim Was Song” wouldn’t enough for me if I read it only for the meaning. Coming to the prosody, I see it has four quatrain stanzas. First, I recognize these four stanzas have perfect rhymes (exact rhymes); for examples, right/night, untaught/caught in the first stanza. Also, for the metrical rhymes, the poem is written in the iambic tetrameter; it means each line has four iambic feet. To explain this point, for example I name the letter b for each unaccented syllable and the letter a for each accented syllable, then I type the accented syllables in the bold ones; thus, each line of the poem is seen like ba ba ba ba. Hence, the first stanza I read like this:

b / a b / a b / a b / a
Be / fore man / came to / blow it / right
The /wind once / blew it / self un / taught
And/did its / lou dest / day and / night
In / an y / rough place / where it / caught

In addition, all the sixteen lines have the masculine endings; it means the last syllable of each line is stressed syllable. I also find out caesuras in the four lines 7, 8, 13, and 16; for example, “By measure. // It was word and note,” in line 13. The poem has six lines which end with clear syntactical pauses at the six lines: 4,6,7,12,15, and 16. Thus, the remaining lines are the run on lines (enjambments) because each of them goes to the next line without a distinct syntactical pause; for examples, “Before man came to blow it right”/“The wind once blew itself untaught,” and “Man came to tell it what was wrong:” they don’t have any clear syntactical pause. In each stanza, the first line rhymes with third line, and the second line rhymes with the fourth line; for instance, in the first stanza: “right” / “night”, “untaught”/ “caught”. Hence, each stanza has a different rhyme scheme. If I named the last syllable of each line with a capital letter, the rhyme scheme would look like: ABAB CDCD EFEF GHGH.

The appearance meaning and the prosody explained above are only technicalities; therefore, I need to continue exploring the depth of the poem. For the literary aspects, “the wind” is used as a metaphor for problems involving control, domination, alternating, redirecting because “the wind” is personified with human senses and motions like “untaught” “loudest” “caught” in the first stanza”, “wrong” “listen” “go” in the third stanza, and “lips and throat”, “see” in the last stanza. I am also aware of some conflicts implying in the poem when the man wants to harness or to oppress the freeness of the wind; for example, “untaught” and “loudest” are understood as a freedom situation which is set to a certain restriction situation. The man represents for a mastering society of human kind who comes to witness for the wrong things of untamed natural forces in the world like “what was wrong”, “place to blow”, “blew too hard-the aim was song”, and “listen-how it ought to go!” as I read in the third stanza. These conflicts should be understood that for those who are uneducated must be commented, tamed, and finally educated to the best situation.

There is an educational tone which is confirmed by “right”, “untaught” in the first stanza; it helps me easily understand the advisory tone with “aim was song”, and “how it ought to go!” in the second stanza. I also feel an academic tone as “a little in his mouth”, “held it long”, and “by measure blew it forth” in the third stanza, finally the optimistic tone is felt in the last line as “The aim was song – the wind could see”. Frost writes the poem in the third-person point of view as “man”, “wind”, and “it”; however, the “He” in line 9 is vague because the wind might be the “He” instead of “the man”. Finally, “the aim was song” can become a motif throughout the poem because it appears in the line 7 and repeats in the last line.

After exploring two previous parts of the poem, I figure out Frost desires to address a theme that people should always learn, direct, and monitor things of life to a beneficial aim. “The Aim was Song” is a myth rather than a story because the wind is actually a metaphor for the human issues which relate to control, oppression of imagination, and endless mastering willingness. Under God, Frost would like to honor human superiority against the natural freeness. Because the wind is untamed, brutal, and fierce, people would defeat it by taming, organizing, and teaching. The man in the poem probably is a teacher who will teach the wind because the wind is “untaught” as in line 2. The “right” in the opening line is that the man (the teacher) will come to correct the wind to follow what the man did right. In my point, the wind should give up its “untaught” world, and listen to the man’s comments as I reread the second stanza:

Man came to tell it what was wrong:
It hadn’t found the place to blow:
It blew too hard-the aim was song.
And listen-how it ought to go!

Obviously, the teacher never wants the wind cries or screams too loud “day and night” when it dares to challenge with “any rough place” because it lacks of order and principles that are always uneducated things in the teacher’s view. To agree with Frost, I select this poem because I think people should work ordinarily with discipline and rules to create a beauty in life.

However, the “He” in the third stanza makes me confused. I am not sure whether “He” is “man” or “wind”. If “He” were the man, he would teach the wind with his professional motions like in the third stanza. In other hand, if “He” were the wind, it would practice “right” like what it learned from the man (the teacher). To a more profound thought, the wind not only blows a song but also blows with poetic or artful word. From this point, the idea may reach to a universal meaning that if people would like more nice words, they had to think before speak.

Although, Robert Frost is a poem, he seems being a philosopher; either way I think his works are great. Frost’s poem “The Aim Was Song” stands for the educational advices which are spoken by an experienced teacher instead of a famous poet. I really enjoy reading it with a fully agreement. In my opinion, I would like to suggest that we need to control ourselves out of fierceness, brutality, and violence. Remember, the state of being of over or unruly freedom may bring us failure rather than success. We would reach a glorious “aim” if we knew how to live according to principles and adjustments which are given by social educational institutions. Adjusting and monitoring are details of educational principles, and by which the teacher’s advices are highly appreciated to the aim of goodness for our lives.




Works Cited
Barnet, Sylvan, William Burto, and William E. Cain, Eds. An Introduction to Literature. 15th ed. New York: Longman, 2008.
Frost, Robert. “The Aim Was Song.” Barnet, Burto, and Cain 838.


phuc dinh
*******************************************************************

Đây chỉ là mới vở lòng vào chốn thi văn mẹo luật Hoa kỳ . Còn, còn nữa mấy lớp trên đang hứa hẹn cho tui nhiều thứ mệt "bở hơi tai" nữa!
Ui chao, nhớ khi xưa :
" bể thánh sâu cố gia công lội
Rừng nho gai thẳng lối xông pha"

chữ nghĩa thi văn đâu phải ở xứ Á Đông mình. Qua xứ người mới thấy có nhiều điều mình cần phải học.

*******************************************************************
TRANSLATION
THE AIM WAS SONG

Đời Là Khúc Hoan Ca

Trước khi có khúc hoan ca nhân thế
Gió một mình chỉ biết thổi vu vơ
Gầm thét huyên thiên cho hết tháng ngày
Qua ghềnh thác qua bao đồi hoang dã

Người tới gần ân cần bảo gió
Gió chưa tìm ý hướng cho đời
Gào thét làm chi--đời là nhạc
Gió có nghe--tiếng sáo Nghê Thường

Người chỉ cần làn hơi điệu nghệ
đi khắp nơi hát xướng giúp đời
Đem niềm vui bốn phương tám hướng
cùng trọn vẹn niềm vui chung thủy

Và cứ thế, muôn ngàn nốt nhạc
Gió nghe người góp tiếng ca vang
Mấp máy môi, lời vàng thỏ thẻ
Nhạc cho đời--có gió từ nay.


DHL JAN 16TH 2011

Saturday, January 1, 2011

XUÂN VỀ BÊN CÀNH MAI LÁ THIỆP


Mai vàng 5 cánh

2 CÁNH THIỆP ĐẦU XUÂN (giá bình dân )THẬP NIÊN 1970kỷ niệm Quảng Trị gia đình tôi còn giữ



Người miền Trung nhất là tại Quảng trị tôi nhớ tết đến xuân về dù cực khổ chi nhà nào cũng kiếm cho ra cành mai chưng giữa nhà trong ba ngày tết.

Cứ đến tháng chạp hàng năm ai cũng tất bật chạy 'nước rút' kiếm thêm lợi tức mà lo sắm sanh cho ngày tết. gạo nếp bánh mứt thịt thà là chuyện của những bà nội trợ. Còn chuyện kiếm cành mai thật đẹp là chuyện của quý gia trưởng -tức là quý ông.
Thường thường dân thành phố thì hay mua mai, những cành mai từ Tích tường Như lệ người ta đem bán. Có người đi ra tận Gio linh hay vào Hải lăng mua mai. Cũng có người lại có trồng đươc cây mai thật lớn giữa sân nhà cắt vào một cành thật đẹp chưng tết, có khi hảo tâm biếu bạn ít cành.

Cành mai kiếm ở xa về thường thường cách tết cũng cả tháng. Cành mai đem về thường sắp sửa ra búp bông, được hui gốc thật kỷ, tỉa hết lá vỏ cắm vào cái bình nào đẹp nhất ưa ý nhất của chủ nhà.

Chuyện mai nở đúng hạn đúng kỳ cũng là điều sung sướng nhất của chủ nhà. Còn thêm cái chuyện mai nở bao nhiêu cánh lại là một niềm mong đợi dù nỗi sung sướng này thật đơn sơ bình dị cho cái chân chất của con người Quảng trị. Mai vàng 5 cánh mới sang còn các loại mai núi đều nhiều hơn 5 cánh. Tri âm tri kỷ trò chuyện bên nhau bên chén trà cùng lối xóm hàn huyên mỗi sáng. Bạn bè nhìn cành mai như có tâm hồn nó đang hòa vào nỗi ngóng đợi của chủ nhân. Ai ai lòng cùng mong mai sẽ nở đúng ngày. Có chi sung sướng và thỏa mãn cho bằng khoảng 25 tháng chạp những búp mai bắt đầu thi đua hé nở, những cánh vàng tự trong búp hoa xanh lục như bứt tung ra lộ dần những cánh sắc vàng tươi cùng đón ánh xuân về.

Rồi 27,28,29 tháng chạp và vào dịp giao thừa là những cánh vàng hoa mai đã nở rộn ràng trên những cái cành xương xẩu khẳng khiu , điểm xuyết vài ba chiếc lá xanh nõn mượt mà. Chủ nhà sung sướng, người Quảng trị quê tôi dễ dàng sung sướng dù chỉ cành mai nở đúng kỳ làm vừa lòng chủ, năm này chắc hẳn "ĂN NÊN LÀM RA"!


Đó là chuyện Mai và bông còn những cành thiệp đầu xuân có trễ chi cho đến trước giao thừa là chủ nhà đã trịnh trọng gắn những lá thiệp chúc xuân từ bạn hữu người quen, mối lái làm ăn vào giữa những cành mai đó.

Người có tiền thì họ mua thiệp loại sang có hình ông PHước Lôc Thọ, hay hình ảnh mai vàng chim muông, cây cảnh v.v..tất cả đều thiếp vàng óng ánh. Kẻ bình dân như học sinh bạn hữu thường tình thì mua vài ba lá thiêp bình dân nho nhỏ bên trong có đề vài dòng thân chúc. Dù sao chăng nữa những hình ảnh và phong tục đó cũng là những nét sống đáng nhớ và đầy ý nghĩa từ tình làng nghĩa xóm hay tình cố cựu thông gia cùng tình thầy trò hay bằng hữu đồng môn.


dòng chữ bên trong cánh thiệp 1972


Tết đến xuân về ngoài chợ thì xôn xao bánh mứt còn các quán sách chợ tỉnh thì tha hồ các loại thiệp để cho thiên hạ lựa chọn. Mà cái chuyện mua thiệp tặng nhau hồi này là thông lệ và chuyện thường tình. Có người phải mua sớm để gởi bưu điện cho nhũng nơi ở xa vì sợ gởi cận tết thiêp đến trễ là điều "vô duyênhttp://www.blogger.com/img/blank.gif nhất".

Rồi hình ảnh cành mai ngày Tết cùng cánh thiệp đầu xuân là hai thứ không thể tách rời nhau trong ngày đầu năm.

Ngày đầu năm người khách đến thăm nhà, câu đầu tiên người chủ nhà ưa ý nhất là: " chà nhà eng năm ni bông mai nở đẹp dữ hí!"

Miếng mứt gừng, tách trà thơm đầu năm thăm nhau. ông khách chủ nhà cứ thế mà hàn huyên tâm sự bên cành mai đang rộ sắc vàng .

CUNG CHÚC TÂN XUÂN TÂN MÃO 2011
ĐINH TRỌNG PHÚC

**********************************************************************

CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ...

CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ... Thôi đúng rồi! Ngọn lửa bốc lên từ đằng cái khe nhỏ nơi những thợ săn Tân Thắng...