Sunday, November 25, 2012
Monday, November 12, 2012
BA TÔI VÀ NỖI NIỀM NHỚ HUẾ
Căn nhà cuối cùng ba tôi ở xây trên nền cũ của mái tranh nghèo
-thôn Động Đền H. Hàm Tân - --
chiều chiều ba tôi hay ngồi vọng về quê huơng
-thôn Động Đền H. Hàm Tân - --
chiều chiều ba tôi hay ngồi vọng về quê huơng
VIDEO =BA TÔI ĐI DỰ TIỆC KHÁNH THÀNH LĂNG TRONG XÓM ĐẦU THẬP NIÊN 1990S
Cơn mưa giông vùa dứt để lại một lớp không khí mát rượi trong lành khắp xóm. Ba tôi ngồi yên lặng trên cái giường ọp ẹp dưới mái tranh của căn phòng lồi đằng trước nhà; ngưởi cứ mãi nhìn qua khung cửa sổ khoét vội qua lớp lá buông vàng úa , cũ nát . Trong không khí ẩm thấp sau cơn mưa dưới mái nhà tranh nhỏ bé, căn nhà tranh thấp lè-tè rên rỉ, kẻo-kẹt, lắc mình theo từng cơn gió giật. Cứ mỗi trận giông trời lại kèm theo loại gió mạnh ở vùng biển Hàm Tân này .
“Hết rồi “ , ba tôi nhẹ nhõm người. Cứ mỗi lần mưa to gió lớn là ngưởi phập phồng lo sợ cho số phận mái tranh nghèo nơi trú ngụ duy nhất cho cả gia đình. Nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng yên.
mái tranh - căn phòng lồi đằng trước nhà -- khung cửa sổ khoét vội qua lớp lá buông vàng úa , cũ nát - nơi trú ngụ duy nhất cho cả gia đình.
vợ chồng phúc và con trai đầu lòng xuan Quy Hoi 1983
[ hình một việt kiều trong xóm về nước chụp tặng cho ]
.Xuyên qua khung cửa sổ khoét vội ba tôi lặng yên ngắm cây phượng con người kiếm đâu dưới La GI nhân ông đi có công chuyện. Cây phượng con coi bộ cũng hạp thứ đất ở cái xóm cát Động Đền này một thứ đất đen pha cát nên cây phượng lớn thật nhanh. Mới năm ngoái giờ thế mà nó đã vươn lên ngót nghét gần hai mét rồi. Còn một thứ ba tôi hay để tâm tới là “chú gà gô” nữa . Chiều chiều ông hay giấu mẹ tôi , lén lấy vài nắm bắp khô một loại lương thực ‘cao cấp’ vào thời buổi này ‘ưu tiên’ cho chú gà gô -‘ cục cưng ‘ người . Chú gà ‘gô” cứ được cho ăn nên hay lẩn quẩn dưới gốc phượng này không chịu đi xa .
Chú gà này sau cơn mưa giờ lại đang bận bịu kiếm mồi, mấy con mối bay ra từ mấy bộng chúng . Những con mối thấm nước mưa rả cánh biến thành thứ mồi ngon cho chú gà cưng của ba tôi. Những lúc khác thì chú gà ta cứ đeo theo chân ba tôi chẳng rời . Hơi tức cười tôi nhớ cảnh ba tôi che che nắm bắp sau lưng đi vội sau vườn -"bập bập"- ông kêu chú gà gô về rồi ông thường cho mấy hạt bắp ngon lành.Giờ đây ngoài vườn còn vài vạt nắng như còn vương vấn một buổi chiều tàn làm lộ rõ màu xanh lục nõn nà mấy nhánh phuợng non nớt mới đâm chồi nảy lá. Ba tôi vẫn ngồi yên đó, bất động trong vùng sáng lờ mờ của cái “chái” nhà chật hẹp kia.
Ba tôi nhớ về một Bến sông ngó qua bên tê là chợ Lôc Điền.
ngay xua bến nước quê Truồi
Ba tôi cứ ngắm mãi cây phượng . Hình như người đang nhớ về quê hương . Quê nội tôi, Truối, xứ Huế có thôn Xuân Lai của những chu`m dâu ngọt lịm . Ba tôi nhớ về một Bến sông ngó qua bên tê là chợ Lôc Điền. Ngày xưa , cái chợ đó Mệ tôi ngày ngày hai bận qua lạị tần tảo nuôi con và chồng . Che phủ cái miếu trong thôn là những tàn cây rộng bế thế từ cây phượng vĩ mà ông tôi đã trồng xưa kia . Ông tôi trồng hai cây phượng vĩ trong thôn để ghi nhớ 2 đưá con trai tức là ba tôi và chú tôi. ( Giờ chú tôi đang ở ngoài quê lo hương khói cho ngôi nhà Từ Đường dòng họ Đinh mới xây lên ngoài đó 2008.)
Tuổi già xế bóng nhớ nhung vế quá khứ thân yêu xa thẳm, ba tôi nảy sinh ý nghĩ rằng bắt chước Nội tôi trống cây phượng vĩ này sau vườn. Người muốn lưu dấu cho con cháu sau này, một kỷ niệm tuy đơn sơ nhưng nhiều ý nghĩa vì có lần người tâm sự :
- “Phượng vĩ là giông cây lưu niên dạng cổ thụ có sức sống dẻo dai cùng thế kỷ.”
Trồng cây phượng vĩ, tôi biết ba tôi đang nhớ về quê hương một nỗi nhớ thương da diết sâu thẳm trong tâm hồn. Với linh cảm nào đó của một người tuổi già xế bóng, qua cây phượng vĩ sau vườn là một khoảnh quê hương thu nhỏ cho Người trong những phút chạnh lòng lưu xứ. Xuyên qua khung cửa, ngoài kia cây phượng đó cũng là Truồi, là xuân Lai, là Huế là cả một khung trời kỷ niệm của ba tôi thời trẻ dại . Và cũng như cái linh tính báo cho ba tôi biết rằng người sẽ không còn cơ hội trở về quê hương thêm một lần nào nữa cả !
dhl 11-11-2012
chiều chiều ba tôi ra ngồi hướng
vê cố hương xa vời vợi
XUÂN GIÁP TUẤT 1994 , XUÂN CUỐI CÙNG BA TÔI GẦN BÊN CON CHÁU [ngày giỗ Nội tôi , mồng 4 Tết ]
vê cố hương xa vời vợi
XUÂN GIÁP TUẤT 1994 , XUÂN CUỐI CÙNG BA TÔI GẦN BÊN CON CHÁU [ngày giỗ Nội tôi , mồng 4 Tết ]
Có con chim sâu nào đó ngoài kia nghiêng đầu chăm chỉ săm soi cố tìm
vài con sâu trên là phượng . Con chim kia thỉnh thoảng kêu vài tiếng
chiêm chiếp rời rạc . những giọt mưa còn sót lại ở phấn chót của nhánh
là lấp lành trong những tia nắng cuối cùng của một ngày dài buồn tẻ nơi
vùng kinh tế mới Động Đền.
Ba tôi chợt hung hắng ho. Chứng đàm kinh niên trong người thỉnh thoảng làm giọng ba tôi khao khao như khan cổ. Sau những cơn mưa , độ ẩm không khí tăng làm ba tôi lên đàm nhiều hơn.
Ba tôi mong ước sao cho cây phượng vĩ này lớn mau hơn nữa. Mà cây phượng này thực sự lớn mau thật; theo đà này chỉ một hay quá lắm là hai năm nữa thôi ba tôi sẽ có dịp chiêm ngường mấy cành bông phượng đỏ thắm vào dịp hè về cho thỏa lòng mong đợi. Máu ‘ máu con tim’ như trong bản nhạc nào đó ngày xưa không lạ gì cho người dân xứ Huế . Nhưng sắc đỏ hoa phượng xem chừng hiếm hoi ở xứ Động đền xóm tôi. Và vì thế, niềm hi vọng , ước ao , cùng trí tưởng tượng hoà lẫn trong niềm nhớ nhung quê hương chất ngất sẽ kết tinh lại thành niềmi sung sướng và hãnh diện vô biên cho ba tôi chỉ bằng sắc thắm phượng hồng .
Mẹ tôi giờ đang bận bịu với gánh hàng chạy hai buổi chợ . Ngày ngày hai buổi , chợ Sáng và chợ Hôm, mạ tôi là “trụ cột “ kiếm ‘mắm muối’ cho gia đình . Một làt nữa đây ba tôi sẽ rời giưòng, rời cái giang sơn nhỏ bé này . Rồi người sẽ ‘ bào’ mỏng mớ khoai làm nồi cháo khoai cùng với mớ cá mạ tôi ‘um’ sẵn .Bữa cháo khoai này chính là bữa ăn tối của cả gia đình tôi nơi vùng đất rẫy , cận sơn cận hải .
Thật tội cho ba tôi , người chưa được dịp ngắm nhìn sắc thắm phượng hồng nở rộ lần đầu thì đã xuôi tay về miền thiên cổ . Ba tôi đã ra đi với tuổi già xế bóng bên cái nghèo lận đận cháo sáng khoai chiều cùng cây phượng sắp sửa ra hoa .
Mười mấy năm qua , mỗi dịp hè về cây phượng vĩ của ba tôi trong xóm càng lúc càng sum xuê sắc thắm. Xóm làng đi qua nhà tôi ai cũng đều trầm trồ khen cây phượng vĩ . Tôi mường tượng trong cõi hư vô nào đó, ba tôi cũng đang ngắm nhìn sằc thằm phượng hồng và người cũng sung sương mãn nguyện khi cảm nhận được bà con lối xóm ngợi khen.
Thời gian sẽ trôi về miền quá khứ,lặng lẽ êm đềm như giòng sông Truồi năm tháng lững lờ xuyên qua cái thôn nhỏ bé có tên là Xuân lai . Truối - quê nội tôi - nơi có những chùm dâu ngọt lịm và mấy cái bánh bột lọc gói ngon nhớ đời.
Nơi đây, quê người - Động Đền có cây phượng nhà tôi đang ra hoa kết trái. Hạt khô từ cây phuợng Ba tôi rơi rụng làm phượng con mọc rai dưới gốc thật nhiều .
Ba vợ tôi ở cùng xóm cũng đem mấy cây phượng con về trồng. Giờ những cây phượng bên nhà vợ tôi cũng lớn nhanh như thổi vì cũng chung một thứ đất pha cát .
Tôi chợt nghĩ rằng, khi ba vợ tôi một mình lặng ngắm những nhành phượng đỏ thắm mới lên trước sân nhà , ông sẽ nhờ đến hình ảnh ba tôi , một người bạn và cũng là tình thông nghị đã kết nên duyên hai vợ chồng tôi . Rối ông ngoại của mấy con tôi sẽ nhớ về kỷ niệm xưa từng chén nước ‘hạt chè’ (một thứ tạm thế cho trà vì không đủ tiền mua nỗi vào thời đó). Ông chợt buồn vì ba tôi ra đi sớm quá , mười mấy năm rồi mà , sao mau ghê !
Ba tôi chợt hung hắng ho. Chứng đàm kinh niên trong người thỉnh thoảng làm giọng ba tôi khao khao như khan cổ. Sau những cơn mưa , độ ẩm không khí tăng làm ba tôi lên đàm nhiều hơn.
Ba tôi mong ước sao cho cây phượng vĩ này lớn mau hơn nữa. Mà cây phượng này thực sự lớn mau thật; theo đà này chỉ một hay quá lắm là hai năm nữa thôi ba tôi sẽ có dịp chiêm ngường mấy cành bông phượng đỏ thắm vào dịp hè về cho thỏa lòng mong đợi. Máu ‘ máu con tim’ như trong bản nhạc nào đó ngày xưa không lạ gì cho người dân xứ Huế . Nhưng sắc đỏ hoa phượng xem chừng hiếm hoi ở xứ Động đền xóm tôi. Và vì thế, niềm hi vọng , ước ao , cùng trí tưởng tượng hoà lẫn trong niềm nhớ nhung quê hương chất ngất sẽ kết tinh lại thành niềmi sung sướng và hãnh diện vô biên cho ba tôi chỉ bằng sắc thắm phượng hồng .
Mẹ tôi giờ đang bận bịu với gánh hàng chạy hai buổi chợ . Ngày ngày hai buổi , chợ Sáng và chợ Hôm, mạ tôi là “trụ cột “ kiếm ‘mắm muối’ cho gia đình . Một làt nữa đây ba tôi sẽ rời giưòng, rời cái giang sơn nhỏ bé này . Rồi người sẽ ‘ bào’ mỏng mớ khoai làm nồi cháo khoai cùng với mớ cá mạ tôi ‘um’ sẵn .Bữa cháo khoai này chính là bữa ăn tối của cả gia đình tôi nơi vùng đất rẫy , cận sơn cận hải .
Thật tội cho ba tôi , người chưa được dịp ngắm nhìn sắc thắm phượng hồng nở rộ lần đầu thì đã xuôi tay về miền thiên cổ . Ba tôi đã ra đi với tuổi già xế bóng bên cái nghèo lận đận cháo sáng khoai chiều cùng cây phượng sắp sửa ra hoa .
Mười mấy năm qua , mỗi dịp hè về cây phượng vĩ của ba tôi trong xóm càng lúc càng sum xuê sắc thắm. Xóm làng đi qua nhà tôi ai cũng đều trầm trồ khen cây phượng vĩ . Tôi mường tượng trong cõi hư vô nào đó, ba tôi cũng đang ngắm nhìn sằc thằm phượng hồng và người cũng sung sương mãn nguyện khi cảm nhận được bà con lối xóm ngợi khen.
Thời gian sẽ trôi về miền quá khứ,lặng lẽ êm đềm như giòng sông Truồi năm tháng lững lờ xuyên qua cái thôn nhỏ bé có tên là Xuân lai . Truối - quê nội tôi - nơi có những chùm dâu ngọt lịm và mấy cái bánh bột lọc gói ngon nhớ đời.
Nơi đây, quê người - Động Đền có cây phượng nhà tôi đang ra hoa kết trái. Hạt khô từ cây phuợng Ba tôi rơi rụng làm phượng con mọc rai dưới gốc thật nhiều .
Ba vợ tôi ở cùng xóm cũng đem mấy cây phượng con về trồng. Giờ những cây phượng bên nhà vợ tôi cũng lớn nhanh như thổi vì cũng chung một thứ đất pha cát .
Tôi chợt nghĩ rằng, khi ba vợ tôi một mình lặng ngắm những nhành phượng đỏ thắm mới lên trước sân nhà , ông sẽ nhờ đến hình ảnh ba tôi , một người bạn và cũng là tình thông nghị đã kết nên duyên hai vợ chồng tôi . Rối ông ngoại của mấy con tôi sẽ nhớ về kỷ niệm xưa từng chén nước ‘hạt chè’ (một thứ tạm thế cho trà vì không đủ tiền mua nỗi vào thời đó). Ông chợt buồn vì ba tôi ra đi sớm quá , mười mấy năm rồi mà , sao mau ghê !
GỐc phượng già ba tôi trồng vào năm 1984 cũng là kỷ niệm của ba tôi để lại cõi trần phượng con của nó năm nay 2012 giờ đã lan khắp xóm Cam Bìnhxã Tân Phước Hàm Tân
hàng xóm đang đem phượng con từ nhà Ba tôi trồng khắp và phượng con này lại bắt đầu ra bông (nhà chú Hùng đối diện nhà Ba mạ tôi )
những cây phượng vĩ rõ ràng đúng với mong ước của tôi cho đến năm này 2012 nó đã lan ra khắp xóm. Tàng phượng vĩ đỏ ối đang che bóng trứơc chợ CAM BÌNH xã Tân Phước Hàm Tân
TÔI MƠ XÓM PHƯỢNG ĐỘNG ĐỀN
Tôi lại nảy sinh ra một niềm ao ước: tôi ước gì xóm tôi ai cũng lấy giống phượng con từ cây nhà tôi đem về trồng lên khắp nơi. Như thế cứ độ hè về Động Đền sẽ rực rở hẳn lên một màu hoa phượng. Biết đâu nay mai xóm tôi lại được thiên hạ thương yêu mà đặt cho cái tên là XÓM PHƯỢNG không chừng ./.
Tb: ai đi qua cầu Truồi ngó về phía hữu ngạn mùa hè sẽ thấy tàng phượng vĩ đỏ ối ngang bến đò Xuân Lai, sau ngày ba tôi mất giờ 2 cây chỉ còn 1
Sau nhũng trận lụt , cây phượng còn lại bên sông Truồi cũng chết theo . Một thời gian sau chú tôi cũng qua đời (năm 2008)
Sunday, November 11, 2012
Thursday, November 8, 2012
VĂN: Một khoảng không gian
Tuy ở xứ người nhưng tôi cũng tạo được một khoảng không gian ở vườn sau để có những giây phút lắng đọng tâm tư thư giãn ngó trời trăng mây nước. Tôi chẳng cần gì phải có một hòn non bộ xây dựng lắm công phu mới tạo được một không gian "nhàn" cho riêng mình. Ở đâu cũng được, dù một căn gác nhỏ trong khu apartment hay khu nhà single house đắt đỏ hay trong một khu mobile home, chữ "nhàn" nó phát xuất từ trong tâm tưởng của tôi mà ra.
Chứng minh ư? thì tôi đang ngồi đây, có gì đâu ! một mình tôi ngồi ở vườn sau, cái ghế nhựa, một luống cải vừa lên , vài chậu cúc đủ loại hết mùa , cây ổi lá đang ra và chưa bao giờ thấy trái. Thế mà lạ thay tôi vẫn thấy khung trời quê hương đang đến với "riêng tôi"-- một mình.
A, thì ra chữ nhàn nó cũng dễ không "lắm tiền mua" !
Rồi mới thấy câu thơ của cụ Nguyễn công Trứ xưa tôi học dưới mái trường cũ Nguyễn Hoàng nó thấm thía làm sao! một ý nghĩa thâm thuý của bài cổ văn từ Cô Hồng , thầy Liệu, cô Lan quốc văn ...mấy mươi năm sau nó mới hiện ra ý nghĩa tại xứ lạ quê người
: "Thị tại môn tiền náo
Nguyệt lai môn hạ nhàn "
[chợ nhóm trước cửa nhà thì ồn ào náo nhiệt
đến khi trăng mọc dưới cửa nhà thì lại thấy rảnh rang ]
hay;
"Tri túc tiện túc đãi túc hà thời túc "...
[biết đủ là đủ theo cái hiện có mà sống thì coi như là đủ vậy ]
còn chừ tôi thì:
" Tri nhàn tiện nhàn đãi nhàn hà thời nhàn "(Nguyễn công Trứ)
[biết nhàn là nhàn theo cái hiện có mà huởng nhàn thì coi như là nhàn vậy ]
Thế đó, ở đâu cũng được, tôi chẳng cần 'cầu kỳ' lắm thứ mới có được chữ "nhàn".
Tôi cũng chẳng biết gì về thiền hay yoga gì cả, cứ thả hồn trầm lặng dựa lưng vào chiếc ghế nhựa nghe tiếng bầy chim ríu rít vườn sau, ngắm mây bay thế là nhàn rồi, thế là thỏa mãn rồi; trong cái ham muốn khôn cùng của thiên hạ ai biết đươc cái giới hạn của sự đầy đủ, biết đủ là đủ, vậy thôi.
Ngang đây, tôi kể bạn nghe chuyện bầy chim vườn sau của tôi. Tôi dám quyết đoán bầy chim tôi hay cho cơm là thứ chim se sẻ y hệt những bầy chim se sẻ ngày xưa Quảng trị. Xứ Mỹ đúng thứ chim này phải to chứ; trái lại bầy chim sẻ tôi hay cho cơm nó nhỏ thó nhanh nhẹn, lạ nhất màu lông chúng cũng màu đà( người Bắc gọi là nâu). Bầy chim sẻ tôi hay cho ăn , cứ sáng là ríu rít đậu chờ ở vườn sau.
Tôi cũng chẳng biết gì về thiền hay yoga gì cả, cứ thả hồn trầm lặng dựa lưng vào chiếc ghế nhựa nghe tiếng bầy chim ríu rít vườn sau, ngắm mây bay thế là nhàn rồi, thế là thỏa mãn rồi; trong cái ham muốn khôn cùng của thiên hạ ai biết đươc cái giới hạn của sự đầy đủ, biết đủ là đủ, vậy thôi.
Ngang đây, tôi kể bạn nghe chuyện bầy chim vườn sau của tôi. Tôi dám quyết đoán bầy chim tôi hay cho cơm là thứ chim se sẻ y hệt những bầy chim se sẻ ngày xưa Quảng trị. Xứ Mỹ đúng thứ chim này phải to chứ; trái lại bầy chim sẻ tôi hay cho cơm nó nhỏ thó nhanh nhẹn, lạ nhất màu lông chúng cũng màu đà( người Bắc gọi là nâu). Bầy chim sẻ tôi hay cho ăn , cứ sáng là ríu rít đậu chờ ở vườn sau.
Tôi quên nói với các bạn rằng xứ người ta loài vật không bao giờ sợ người vì có ai làm hại nó đâu. Tôi chợt cười nhớ lại khi đi bộ trong xóm nhà tôi. Bên lề đường mấy chú quạ vừa kiếm trái cây rụng bên đường vừa "thao láo " mắt nhìn tôi chẳng có gì "kiêng dè" cả. Chưa hết, đi ngược lên sau các đám cỏ quanh mấy biệt thự trên các triền cao, mấy bầy nai mẹ con đang nhởn nhơ kiếm cỏ. Cũng chưa hết, mấy bầy gà tây hoang dã từ trên chóp núi nó xuống tận đây kiếm ăn có sợ ai đâu !
Chữ hoà bình tôi kể chưa hết với bạn, không biết bạn có tin không? Có bữa con tôi nhìn ra cửa sổ, sáng thật sớm mấy con nai về kiếm cỏ non ngay vườn trước nhà tôi. Trời sáng hẳn chúng "thản nhiên nghênh ngang" lên lại núi !
Trở về chữ nhàn của tôi với bầy chim sẻ vườn sau; khi tôi một mình trầm lắng thì chúng cũng tíu tít chờ ăn. Cũng có mây con chim xanh chúng giống chim xanh quê mình. Chim xanh này hung dữ,hay ở một mình không từng bầy như bầy chim sẻ, khi đến giành cơm là bầy chim sẻ bay tán loạn chờ con chim xanh đi mất mới dám bay trở lại. Dĩ nhiên bầy sẻ này làm sao sợ người , nhất là tôi hay cho nó ăn.Chưa hết, tôi còn nghe từ vườn nhà bên khi mặt trời và nắng ấm lên cao có tiếng chim kêu mà tôi dám tin là tiếng sơn ca, tiếng kêu tôi đã nhớ nằm lòng xưa tôi hay đi bộ qua chùa Sắc Tứ Ái Tử. Ngày xưa qua chùa Sắc Tứ, tôi hay xuyên qua mấy cánh đồng cát hoang. Vừa đi tôi vừa ngắm mấy con sơn ca chúng thỉnh thoảng bay lên trời cao vỗ cánh đứng yên. Tiếng chim hót đổ hồi, liên tục , cao ngất một hồi rồi từ từ hạ cánh, im lặng; tiếp tục lại con sơn ca khác bay lên và lập lại nhịp điệu như thế . Đặc biệt, tiếng chim sơn ca lanh- lảnh trong vắt khác với tiếng bầy chim se- sẻ nghe sao "ríu -ra, ríu -rít ".
tiếng chim sơn ca lanh lảnh trong vắt khác với tiếng bầy chim se sẻ
Giờ tôi nói đến đám cải vườn nhà :
Đám cải của tôi đã lên hơn ba lá , màu xanh nõn nà .Một thời gian nữa nó lên bông , sắc hoa vàng rực. Màu vàng hoa cải cũng là một trời quê hương khi mùa đông về những gánh cải cay từ Nhan Biều với chuyến đò ngang đem qua Chợ Tỉnh; hay từ Sãi gánh lên năm ba cây số gánh bộ.
Thế đó, tôi nghiệm ra rằng sau thì giờ vật lộn với công ăn việc làm, cùng những bất đồng ngôn ngữ, những căng thẳng từ luật lệ phép tắc xã hội xứ người ta, tôi phải tạo cho chính tôi một không gian nào đó tĩnh lặng cho mình. Dù nhỏ bé đơn sơ nhưng khi chính tôi tự thoả mãn và bằng lòng với nó thì chữ NHÀN đến không khó.
Bông hoa quỳnh đầu tiên tui trồng tại xứ Mỹ- quỳnh ở đây khác quỳnh VN vì nó nhiều lá ít bông
Tôi lại nhớ về trường xưa thầy cô cũ ,câu thơ cổ văn còn văng vẳng đâu đây :
...
“Tri túc tiện túc đãi túc hà thời túc
Tri nhàn tiện nhàn đãi nhàn hà thời nhàn "
Rồi tôi cảm thấy tâm hồn mình vượt khỏi cách trở không gian, như bay bổng trở về với làng xưa xóm cũ bên mái tranh nghèo dào dạt tình quê .
Đinh trọng Phúc
Tuesday, November 6, 2012
JUST THINK TO THE PAST -NĂM THÁNG KHÔNG QUÊN
HÀng đầu con nít từ trái qua:
Thu , Thanh, Thủy, Thịnh, Dưỡng, Bòn,
hàng 2 trái qua: Huơng, Chi, phượng, Ngâu(huệ )-Túy(hiệp) và Tuyết hai bên Ngâu(huệ con bác Cư)- cu Trực 2 tuổi - O ánh-- trên o Ánh là bác Bé(gần số 23 lịch ),
o Thừa đứng bên cái mõ tụng kinh(đang bồng đang bồng Tuấn con trai tức cu cóc )--O liễu ngoài cùng bên phải hơi khuất đang bế cu Rom tức con chú Ba
Hàng 3 trái : Ông già thím Huờng, Bà Nội, anh Sử,Minh hơi khuất , thím Huờng quả phụ đang trùm khăn,
HÀng sau cùng trái qua: Ba anh Phúc(dượng cương) Bác Cư, Phúc ,chú Bình, cậu Phương, mợ Bé [đang bồng chú Tý con trai đầu bác Bé] , chú Hoa, Bác Bé ,
==========================================================
Hôm nay Võ hoài lê Phong gữi qua facebook cho tôi một tấm hình. Tôi rất mừng vì bao nhiêu hình ảnh những người thân yêu tưởng chừng đã xóa nhòa đi theo quá khứ nay tự nhiên sống lại trong lòng tôi .
Những kỷ niệm xa xưa những ngày chiến tranh đau khổ, lần lượt từng người thân ra đi vĩnh viễn bỏ lại thế gian bao nhiêu người thân thuộc .
Tôi không quên được hình ảnh mệ ngoại tôi khóc con từ người này sang người khác , từ con dâu cho đến rễ. Vào thời đó thập niên 60 tiếp đến 70 nhà ngoại tôi chịu tang liên tục. Vành khăn tang này chưa kịp tháo đi thì phải tiếp tục mang thêm vành khăn tang khác.
1967 dượng Ngọ-chồng dì Liễu, 1968 mợ Ga, 1969 Cậu Ba, 1970 cậu phương , 1971 mợ Thuợc
Tấm ảnh này của Thu đưa cũng là kỷ niệm cho cả đại gia đình chúng ta. Mặc dù kỷ niệm ngập tràn nước mắt !
Cám ơn Thu một lần nữa
anh Đinh trọng Phúc
***************************************** **********
TIỀN BẠC KHÔNG MUA ĐƯỢC HÌNH ẢNH CỦA NGÀY XƯA
NGÀY XƯA ANH EM ĐẦY ĐỦ ( hình Võ Hoài Thanh 23/12/ 2017))
Thu , Thanh, Thủy, Thịnh, Dưỡng, Bòn,
hàng 2 trái qua: Huơng, Chi, phượng, Ngâu(huệ )-Túy(hiệp) và Tuyết hai bên Ngâu(huệ con bác Cư)- cu Trực 2 tuổi - O ánh-- trên o Ánh là bác Bé(gần số 23 lịch ),
o Thừa đứng bên cái mõ tụng kinh(đang bồng đang bồng Tuấn con trai tức cu cóc )--O liễu ngoài cùng bên phải hơi khuất đang bế cu Rom tức con chú Ba
Hàng 3 trái : Ông già thím Huờng, Bà Nội, anh Sử,Minh hơi khuất , thím Huờng quả phụ đang trùm khăn,
HÀng sau cùng trái qua: Ba anh Phúc(dượng cương) Bác Cư, Phúc ,chú Bình, cậu Phương, mợ Bé [đang bồng chú Tý con trai đầu bác Bé] , chú Hoa, Bác Bé ,
==========================================================
Hôm nay Võ hoài lê Phong gữi qua facebook cho tôi một tấm hình. Tôi rất mừng vì bao nhiêu hình ảnh những người thân yêu tưởng chừng đã xóa nhòa đi theo quá khứ nay tự nhiên sống lại trong lòng tôi .
Những kỷ niệm xa xưa những ngày chiến tranh đau khổ, lần lượt từng người thân ra đi vĩnh viễn bỏ lại thế gian bao nhiêu người thân thuộc .
Tôi không quên được hình ảnh mệ ngoại tôi khóc con từ người này sang người khác , từ con dâu cho đến rễ. Vào thời đó thập niên 60 tiếp đến 70 nhà ngoại tôi chịu tang liên tục. Vành khăn tang này chưa kịp tháo đi thì phải tiếp tục mang thêm vành khăn tang khác.
1967 dượng Ngọ-chồng dì Liễu, 1968 mợ Ga, 1969 Cậu Ba, 1970 cậu phương , 1971 mợ Thuợc
Tấm ảnh này của Thu đưa cũng là kỷ niệm cho cả đại gia đình chúng ta. Mặc dù kỷ niệm ngập tràn nước mắt !
Cám ơn Thu một lần nữa
anh Đinh trọng Phúc
***************************************** **********
HOA FORGET- ME- NOT
NGÀY XƯA ANH EM ĐẦY ĐỦ ( hình Võ Hoài Thanh 23/12/ 2017))
JUST THINK THE PAST
HINH SO 1: năm 1959 sau khi ra trường SQ THủ Đức , cậu P về phép thăm QT tất cả mấy anh em lên CHợ QT chụp hình này. Tại nhà Ngoại QT hồi đó có treo hình này rất lớn tại nhà trên, chạy 1972 mất hết
hINH SO 2: BA TOI CHUP TAI NHA ME NGOAI THON DE 4 QT, THANG 6/1969
HINH do 3:
HÀng đầu con nít từ trái qua:
Thu , Thanh, Thủy, Thịnh, Dưỡng, Bòn,
hàng 2 trái qua: Huơng, Chi, phượng, Ngâu(huệ )-Túy(hiệp) và Tuyết hai bên Ngâu(huệ con bác Cư)- cu Trực 2 tuổi - O ánh-- trên o Ánh là bác Bé(gần số 23 lịch ),
o Thừa đứng bên cái mõ tụng kinh(đang bồng đang bồng Tuấn con trai tức cu cóc )--O liễu ngoài cùng bên phải hơi khuất đang bế cu Rom tức con chú Ba
Hàng 3 trái : Ông già thím Huờng, Bà Nội, anh Sử,Minh hơi khuất , thím Huờng quả phụ đang trùm khăn,
HÀng sau cùng trái qua: Ba anh Phúc(dượng cương) Bác Cư, Phúc ,chú Bình, cậu Phương, mợ Bé [đang bồng chú Tý con trai đầu bác Bé] , chú Hoa, Bác Bé ,
HÀng đầu con nít từ trái qua:
Thu , Thanh, Thủy, Thịnh, Dưỡng, Bòn,
hàng 2 trái qua: Huơng, Chi, phượng, Ngâu(huệ )-Túy(hiệp) và Tuyết hai bên Ngâu(huệ con bác Cư)- cu Trực 2 tuổi - O ánh-- trên o Ánh là bác Bé(gần số 23 lịch ),
o Thừa đứng bên cái mõ tụng kinh(đang bồng đang bồng Tuấn con trai tức cu cóc )--O liễu ngoài cùng bên phải hơi khuất đang bế cu Rom tức con chú Ba
Hàng 3 trái : Ông già thím Huờng, Bà Nội, anh Sử,Minh hơi khuất , thím Huờng quả phụ đang trùm khăn,
HÀng sau cùng trái qua: Ba anh Phúc(dượng cương) Bác Cư, Phúc ,chú Bình, cậu Phương, mợ Bé [đang bồng chú Tý con trai đầu bác Bé] , chú Hoa, Bác Bé ,
Hôm nay Võ hoài lê Phong gữi qua facebook cho tôi một tấm hình. Tôi rất mừng vì bao nhiêu hình ảnh những người thân yêu tưởng chừng đã xóa nhòa đi theo quá khứ nay tự nhiên sống lại trong lòng tôi .
Những kỷ niệm xa xưa những ngày chiến tranh đau khổ, lần lượt từng người thân ra đi vĩnh viễn bỏ lại thế gian bao nhiêu người thân thuộc .
Tôi không quên được hình ảnh mệ ngoại tôi khóc con từ người này sang người khác , từ con dâu cho đến rễ. Vào thời đó thập niên 60 tiếp đến 70 nhà ngoại tôi chịu tang liên tục. Vành khăn tang này chưa kịp tháo đi thì phải tiếp tục mang thêm vành khăn tang khác.
1967 dượng Ngọ-chồng dì Liễu, 1968 mợ Ga, 1969 Cậu Ba, 1970 cậu phương , 1971 mợ Thuợc
2 Tấm ảnh này của Thu va Thanh đưa cũng là kỷ niệm cho cả đại gia đình chúng ta. Mặc dù kỷ niệm ngập tràn nước mắt !
Cám ơn Thu một lần nữa
Cám ơn Thu một lần nữa
TIỀN BẠC KHÔNG MUA ĐƯỢC HÌNH ẢNH CỦA NGÀY XƯA
NGÀY XƯA ANH EM ĐẦY ĐỦ ( hình Võ Hoài Thanh 23/12/ 2017))
Friday, November 2, 2012
Subscribe to:
Posts (Atom)
CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ...
CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ... Thôi đúng rồi! Ngọn lửa bốc lên từ đằng cái khe nhỏ nơi những thợ săn Tân Thắng...
-
Tricastin là nhà máy điện hạt nhân trong số 59 lò của Pháp Tất cả cung cấp tới 75% điện năng cho toàn nước Pháp. NHÀ MÁY ĐIỆN HẠT NHÂN HOẠT ...
-
Mạ tôi kể tôi sinh ra ngày 21 tháng 5 AL năm QUý Tỵ như thế tra cứu lại đúng là ngày 1/7/1953 Sau vài tháng được mệ Ngoại giữ cho mạ tôi ...
-
hình chụp năm 2000: đò từ chợ Lộc Điền chèo qua bến Xóm Bột thôn Xuân Lai Tôi là đứa cháu ở xa quê nội t...