Một sớm mưa chiều tôi rời thành xưa
Sông nước tiêu diều nhỏ lệ buồn đưa.., (
================================================
“Hết rồi", ba tôi nhẹ nhỏm người. Cứ mỗi lần mưa to gió lớn là ngưởi phập phồng lo sợ cho số phận mái tranh, nơi trú ngụ duy nhất cho cả gia đình.
Cuối cùng mọi chuyện cũng yên.
.Xuyên qua khung cửa sổ khoét vội ba tôi lặng yên ngắm cây phượng con, Người kiếm đâu dưới La Gi nhân đi có công chuyện. Cây phượng con coi bộ cũng hạp thứ đất ở cái xóm cát Động Đền này một thứ đất đen pha cát nên cây phượng lớn thật nhanh. Mới năm ngoái giờ thế mà nó đã vươn lên ngót nghét gần hai mét rồi.
Chú gà này sau cơn mưa giờ lại đang bận bịu kiếm mồi, mấy con mối bay ra từ mấy bộng chúng. Những con mối thấm nước mưa rả cánh biến thành thứ mồi ngon cho chú gà cưng của ba tôi. Những lúc khác thì chú gà ta cứ đeo theo chân ba tôi chẳng rời . Hơi tức cười tôi nhớ cảnh ba tôi che che nắm bắp sau lưng đi vội sau vườn -"bập bập"- ông kêu chú gà gô về rồi ông thường cho mấy hạt bắp ngon lành. Ngoài vườn còn vài vạt nắng như vương vấn một buổi chiều tàn. Ánh nắng sau cơn mưa làm lộ rõ màu xanh lục nõn nà mấy nhánh phuợng non mới đâm chồi nảy lá. Ba tôi vẫn ngồi yên đó, bất động trong vùng sáng lờ mờ của cái “chái” nhà chật hẹp kia.
Ba tôi và ngày xưa Truồi thập niên 1940s
Ba tôi cứ ngắm mãi cây phượng . Hình như người đang nhớ về quê hương. Quê nội tôi, Truồi có thôn Xuân Lai nơi của những chùm dâu ngọt lịm và đọi nước chè tươi mát lòng. Ba tôi nhớ về một Bến sông ngó qua bên tê là chợ Lôc Điền. Ngày xưa, cái chợ đó Mệ tôi ngày ngày hai bận qua lạị tần tảo nuôi con và chồng. Che phủ cái miếu trong thôn là những tàn cây rộng bế thế từ cây phượng vĩ mà ông tôi đã trồng xưa kia. Ông tôi trồng hai cây phượng vĩ trong thôn để ghi nhớ 2 đưá con trai tức là ba tôi và chú tôi. ( Giờ chú tôi đang ở ngoài quê lo hương khói cho ngôi nhà Từ Đường dòng họ Đinh mới xây lên ngoài đó 2008.)
- “Phượng vĩ là giông cây lưu niên dạng cổ thụ có sức sống dẻo dai cùng thế kỷ.”
Trồng cây phượng vĩ, tôi biết ba tôi đang nhớ về quê hương một nỗi nhớ thương da diết sâu thẳm trong tâm hồn. Với linh cảm nào đó của một người tuổi già xế bóng, qua cây phượng vĩ sau vườn là một khoảnh quê hương thu nhỏ cho Người trong những phút chạnh lòng lưu xứ. Xuyên qua khung cửa, ngoài kia cây phượng đó cũng là Truồi, là xuân Lai, là Huế là cả một khung trời kỷ niệm của ba tôi thời trẻ dại . Và cũng như linh tính báo cho ba tôi biết rằng người sẽ không còn cơ hội trở về quê hương thêm một lần nào nữa?
vê cố hương xa vời
XUÂN GIÁP TUẤT 1994 , XUÂN CUỐI CÙNG BA TÔI GẦN BÊN CON CHÁU [ngày giỗ Nội tôi , mồng 4 Tết ]
Ba tôi chợt hung hắng ho. Chứng đàm kinh niên trong người thỉnh thoảng làm giọng ba tôi khao khao như khan cổ. Sau những cơn mưa, độ ẩm không khí tăng làm ba tôi lên đàm nhiều hơn.
Ba tôi mong ước sao cho cây phượng này lớn mau hơn nữa. Mà cây phượng này thực sự lớn mau thật; theo đà này chỉ một hay quá lắm là hai năm nữa thôi ba tôi sẽ có dịp chiêm ngường mấy cành bông phượng đỏ thắm vào dịp hè về cho thỏa lòng mong đợi. Máu ‘máu con tim’ như trong bản nhạc nào đó ngày xưa không lạ gì cho người dân xứ Huế. Nhưng sắc đỏ hoa phượng xem chừng hiếm hoi ở xứ Động đền xóm tôi. Và vì thế, niềm hi vọng, ước ao, cùng trí tưởng tượng hoà lẫn trong niềm nhớ nhung quê hương chất ngất sẽ kết tinh lại thành niềmi sung sướng và hãnh diện vô biên cho ba tôi chỉ bằng sắc thắm phượng hồng.
Mẹ tôi giờ đang bận bịu với gánh hàng chạy hai buổi chợ . Ngày ngày hai buổi, chợ Sáng và chợ Hôm, mạ tôi là “trụ cột “ kiếm ‘mắm muối’ cho gia đình . Một làt nữa đây ba tôi sẽ rời giưòng, rời cái giang sơn nhỏ bé này . Rồi người sẽ ‘ bào’ mỏng mớ khoai làm nồi cháo khoai cùng với mớ cá mạ tôi ‘um’ sẵn .Bữa cháo khoai này chính là bữa ăn tối của cả gia đình tôi nơi vùng đất rẫy , cận sơn cận hải .
Thật tội cho ba tôi, người chưa được dịp ngắm nhìn sắc thắm phượng hồng nở rộ lần đầu thì đã xuôi tay về miền thiên cổ . Ba tôi đã ra đi với tuổi già xế bóng bên cái nghèo lận đận cháo sáng khoai chiều cùng cây phượng sắp sửa ra hoa .
Gia đình tôi đi Mỹ rồi, năm 2000 mới xây thêm căn nhà mới bên cạnh cây phượng ba tôi trồng đã lên cao. Tôi ước ao huơng hồn ba tôi về ngắm cây phượng vĩ lúc đó đang rộ lên những lùm hoa hồng thắm lúc hè về. Đó là những mùa hè khi ba tôi đã khuất bóng hơn đã sáu năm qua.
Mười mấy năm qua , mỗi dịp hè về cây phượng vĩ của ba tôi trong xóm càng lúc càng sum xuê sắc thắm. Xóm làng đi qua nhà tôi ai cũng đều trầm trồ khen cây phượng vĩ . Tôi mường tượng trong cõi hư vô nào đó, ba tôi cũng đang ngắm nhìn sằc thằm phượng hồng và người cũng sung sương mãn nguyện khi cảm nhận được bà con lối xóm ngợi khen.
hình: bến nước quê Truồi 1959 -gánh nước lên chợ Lộc Điền, xa xa là Cầu Truồi màu đen
Thời gian sẽ trôi về miền quá khứ,lặng lẽ êm đềm như giòng sông Truồi năm tháng lững lờ xuyên qua cái thôn nhỏ bé có tên là Xuân Lai, quê nội tôi - nơi có bánh bột lọc gói ngon nhớ đời.Nơi đây, quê người - Động Đền có cây phượng nhà tôi đang ra hoa kết trái. Hạt khô từ cây phuợng ba tôi rơi rụng làm phượng con mọc rai dưới gốc thật nhiều .
Ba vợ tôi ở cùng xóm cũng đem mấy cây phượng con về trồng. Giờ những cây phượng bên nhà vợ tôi cũng lớn nhanh như thổi vì cũng chung một thứ đất pha cát .
Tôi chợt nghĩ: khi ba vợ tôi một mình lặng ngắm những nhành phượng đỏ thắm mới lên trước sân nhà, ông sẽ nhờ đến hình ảnh ba tôi, một người bạn và cũng là tình thông nghị đã kết nên duyên hai vợ chồng tôi. Rồi ông ngoại của mấy con tôi sẽ nhớ về kỷ niệm xưa từng chén nước ‘hạt chè’ (một thứ tạm thế cho trà vì không đủ tiền mua nỗi vào thời đó). Ông chợt buồn vì ba tôi ra đi sớm quá , mười mấy năm rồi mà , sao mau ghê !
Tôi lại nảy sinh ra một niềm ao ước: tôi ước gì xóm tôi ai cũng lấy giống phượng con từ cây nhà tôi đem về trồng lên khắp nơi. Như thế cứ độ hè về Động Đền sẽ rực rở hẳn lên một màu hoa phượng. Biết đâu nay mai xóm tôi lại được thiên hạ thương yêu mà đặt cho cái tên là XÓM PHƯỢNG không chừng ./.
================================================
.
Giờ khi tôi edit lại những dòng này thì hình ảnh cây phượng thôn Động Đền H. Hàm Tân nay cũng chẳng còn vì sâu bệnh nó tàn lụi theo thời gian. Cây phượng sống thêm 20 năm từ năm ba tôi mất 1994-2014 ...nó cũng theo bóng người xưa để lại đời những khoảng trống nhớ nhung ...Xưa ai đi qua cầu Truồi ngó về phía hữu ngạn mùa hè sẽ thấy tàng phượng vĩ đỏ ối ngang bến đò Xuân Lai, sau ngày ba tôi mất 1994- giờ 2 cây chỉ còn 1
Những tàng cây phượng vĩ đỏ ối năm xưa Nội tôi trồng che bóng cái miếu thâm nghiêm nay đã không còn theo những cơn lụt lịch sử cuối thế kỷ 20 . Hai cây phượng vĩ đã ra đi cũng như Nội , như ba và chú tôi nay đã trở về với tiền nhân . Tất cả hình bóng thân yêu lân lượt rũ áo ra đi về miền quá khứ để lại đời bao vương vấn nhớ thuơng !Sau nhũng trận lụt , cây phượng còn lại bên sông Truồi cũng chết theo . Một thời gian sau chú tôi cũng qua đời (năm 2008)