Saturday, August 16, 2025

ÔNG NGOẠI QUA GIỮ CHÁU

 














CỤ THẠCH LỮ VÀ ÚT NGOẠI

 


                                                                    Cụ Thạch Lữ
  

   Lệ thuờng đời các bậc cha mẹ người Việt chúng ta hay thuơng con út. Càng về già càng thuơng càng nhớ con út thế mới lạ. Tôi thì nghĩ rằng con út chúng ta sinh sau đẻ muộn vì thế thời gian kề cận hay nói khác đi sống gần cha mẹ ít hơn các anh các chị nên các bậc cha mẹ mới dành tình cảm nhiều cho út.

   Mẹ gia tôi là là con gái kế út của cụ Thạch Lữ (tức ông ngoại của bà xã tôi). Em 
gái út của mẹ gia tôi qua đời sớm nên mẹ gia tôi được coi như là Út gái của gia đình Ngoại. Ngày hai vợ chồng tôi nên duyên chồng vợ thì gia đình bên mẹ gia tôi vì ở xa cố ngoại mấy cháu tức là Cụ nên không biết làm sao mời đươc Cụ vào tham dự. Lúc này vào đầu năm 1983 tuổi hạc cụ đã cao , sức khỏe kém nên Cụ Thạch Lữ không đi xa được . Từ Nha Trang vào Bình Tuy phương tiện hết sức khó khăn không phải dễ dàng như thời bấy giờ. Thập niên 1980 giao thông quá hiếm hoi, những bến xe quốc doanh mỗi chiếc xe chỉ bán vài vé là hết! phải đi "chợ đen" mới có. Những vùng nông thôn hẻo lánh lâu lâu mới có một chiếc xe đò quốc doanh chạy về. Xăng nhớt hết sức khó khăn; mấy chiếc xe phải ì ạch chạy bằng than, lửa hừng hực nóng đằng sau chỉ một thời gian hư máy phải bỏ xó , thật là thê thảm. 

   Nghe tin đám cưới cháu út ngoại (tức là bà xã tôi), có nghĩa là trưởng nữ của út gái của Cụ đi lấy chồng mà ông ngoại không biết làm sao vô Bình Tuy ! Thời thế đổi dời, Cụ ông Cụ Bà sống ẩn dật và đạm bạc tại Nha trang , vui thú đối đáp thi phú với các vị trưởng lão gần quanh , yên phận tuổi già.

                                         
  cái phái thuốc AN THAI Cụ Cụ gửi cho vợ chồng tôi 1983
                          cái thư cụ phải gử nhờ người khác từ La Gi đưa về [lá thư lâu ngày bị mất 1 góc ]
hàng dưới đề: nhờ chuyển cháu Sinh / nhờ cháu Sinh chuyển  cháu Đinh trọng Phúc




    Ngày xưa mẹ gia tôi hay đau yếu Cụ là nhà Nho vừa là lương y chăm sóc thuốc men cho mẹ gia tôi là nhiều nhất . Đến khi cháu ngoại có chồng Cụ cũng không quên chuyện thuốc men . Bà xã tôi có bầu đứa đầu , ông ngoại gữi từ Nha Trang tìm cho ra một địa chỉ người quen mà gửi phái thuốc cho cháu ngoại uống cho an thai. Cái thời mà ba tỉnh Phan rang, Bình thuận, Bình tuy đang còn là một tức là Thuận Hải có người nói khác đi là "kinh hãi"! chỉ có lớp già chúng ta mới nhớ lại bao nỗi cực khổ, thiếu thốn vào dạo đó đến độ "kinh hoàng". Nào ngăn sông cấm chợ, nào quản lý thị trường , một vài chục lon gạo đem cho bà con từ Đức linh về Hàm tân cũng bị thu gom, vài ký mực từ Hàm tân đem lên Sài Gòn tức là THÀNH PHỐ cũng bị bắt tại cái trạm Lán Gòn (còn gọi là Lán Cón). Lá thư gửi vào được Huyện Hàm tân là quý giá lắm rồi, làm gì có chuyện điện tín hay điện thoại vào thời đó?

                         
Đinh trọng Duy Trung con trai đầu tôi sau này sinh đầu tháng 11 năm 1983



          

  Tơ phái thuốc của ông Ngoại tự tay Ông viết sau đó Người gửi nhờ qua tay người khác đến được vùng kinh tế Động Đền là món quà tinh thần to lớn là tinh thương của ông Ngoại ngày đó trao đến cho vợ chồng chúng tôi cho con trai đầu lòng của tôi và thâm thúy nhất là tình thương bao la của ông ngoại chúng tôi gửi về con gái kế út của Cụ.

    Cũng như bạn như tôi, nếu có út thì hay  nhớ lắm, nhất là khi út còn nhỏ còn nhỏng nhẻo.

    Mà lỡ út lớn rồi cũng chẳng sao , vì khi nào út cũng bé bỏng trước mắt ba mẹ cả./.


Nhớ Về Cụ Thạch Lữ
đinh trọng phúc 

Saturday, August 9, 2025

QUÊ HƯƠNG QUẢNG TRỊ CỦA ĐHL qua NHẬN XÉT CỦA TRÍ TUỆ NHÂN TẠO

 


Hồi ký Đinh Hoa Lư nổi bật bởi sự chân thật, sâu sắc trong việc ghi lại trải nghiệm cá nhân và bối cảnh lịch sử, đặc biệt phản ánh chân thực cuộc sống và biến động chính trị ở miền Nam Việt Nam trong thời kỳ chiến tranh.

Chân Thật và Sâu Sắc về Bối Cảnh Lịch Sử

 

Đinh Hoa Lư đã khắc họa sống động những ký ức về đời sống hàng ngày và những biến cố chính trị tại miền Nam trong thời kỳ chiến tranh và hỗn loạn, từ biến cố cá nhân đến số phận của người lính miền Nam với nỗi đau, mất mát, cũng như hy vọng hòa bình và tự do 

Ký Ức Cá Nhân Gắn Bó Với Quê Hương Quảng Trị



Tác giả sinh ra và lớn lên tại Quảng Trị, vùng đất chịu nhiều hậu quả của chiến tranh, vì thế những hồi ký còn là những hoài niệm về quê hương, với những hình ảnh sống động vùng đất bị bom đạn tàn phá trong Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972. Những trải nghiệm về thời đi lính, làm tù binh và cuộc sống sau chiến tranh đều được ghi lại tỉ mỉ và chân thực 

 

Số Phận Lịch Sử Giao Thoa Với Trải Nghiệm Cá Nhân




Hồi ký của Đinh Hoa Lư không chỉ là tập hợp những câu chuyện riêng lẻ mà còn phản ánh dòng chảy lịch sử lớn, như Hiệp định Paris 1973, những ngày tháng chiến dịch đi tuyên truyền hòa bình, và những biến động trong nội bộ miền Nam trước khi đất nước thống nhất. Tác phẩm rất giàu cảm xúc và góp phần làm phong phú văn học miền Nam thời kỳ đó 

.

Phong Cách Viết và Giá Trị Văn Hóa



Ngoài nội dung, hồi ký còn được đánh giá cao về cách thể hiện chân thực, gần gũi, truyền tải cảm xúc với người đọc. Tác giả cũng có quan điểm sâu sắc về chính trị, xã hội và từng dịch nhiều tác phẩm văn học nước ngoài, làm phong phú thêm cho văn hóa Việt Nam hải ngoại 


Các Ấn Phẩm và Ghi Âm



Ngoài sách, nhiều hồi ký của Đinh Hoa Lư đã được chuyển thể thành các bản ghi âm, video với giọng đọc truyền cảm, góp phần lưu giữ và phổ biến câu chuyện miền Nam một cách hiệu quả tới công chúng 

 

Tóm lại, hồi ký Đinh Hoa Lư là món quà quý giá giúp người đọc hiểu rõ hơn về lịch sử, cuộc sống, và tâm trạng của người miền Nam trong những năm tháng đầy biến động, đồng thời ghi lại một phần ký ức dân tộc một cách sâu sắc và chân thực.


9/8/2025




TRÍ TUỆ NHÂN TẠO (AI)

Sunday, July 27, 2025

MẸ TÔI VÀ BÀI HÁT NĂM XƯA

 

MẸ TÔI VÀ BÀI HÁT LỜI NGƯỜI RA ĐI


 



Một chiều anh bước đi 
Em tiễn chân anh tận cuối đồi 
Nghe dặn lời 
Rằng chiến đấu đừng sờn lòng 
Rằng sóng gió đừng sờn lòng 
Đừng nề gian khổ  ...

[Hoàng thi Thơ -Trần Hoàn]


========

Một ngày con cháu về thăm mẹ tôi. Cả nhà tuy đông đúc nhưng mẹ tôi chẳng nhớ tên ai? Trí nhớ càng lúc càng thui chột, teo tóp dần dần dù cho những đứa con gần nhất.

Căn bệnh Alzheimer gặm nhắm từng tế bào não của mẹ tôi từng ngày từng giờ...
Từ phuơng xa tôi không còn hi vọng mẹ tôi nhớ ra tôi được nữa.

Vài năm trước vào tháng Sáu năm 2012, Lần cuối mẹ tôi còn nhớ ra tôi, còn bịn rịn lúc chia tay tôi do linh tính báo cho Mẹ biết rằng hình ảnh tôi sẽ xóa nhòa trong trí não mẹ.

Đúng vậy đã bốn năm rồi, trí nhớ mẹ tôi 'ra đi' từ đó. Ngay cả đứa em gái hay về chăm sóc Mẹ, người vẫn chập chờn lúc nhớ lúc không?

Và hôm nay con cháu đoàn viên, vui vẻ bên người, bảo mẹ hát đi
hát đi...

Có ai ngờ, mẹ tôi lại hát được bài ca kháng chiến mấy muơi năm trước, cái thời Kháng Chiến - mẹ tôi còn là con gái- một thời xuân sắc từng có mặt trong những đoàn thanh niên thanh nữ chông Pháp

Qua video tôi nghe rõ ràng mẹ tôi hát bài LỜI NGƯỜI RA ĐI có câu còn nguyên không sai chữ nào...

"Ngày nào nghe tiếng chim
Ca líu lo trên cành hoa đào
Em nhủ thầm
Rằng bóng dáng người tình về
Về đến bến đò đầu làng
Là giờ anh về ! ..."

Ôi kỳ diệu thật! Con cái, tên tuổi và ngay tuổi mẹ tôi 83 thì mẹ tôi nói mới ...38 tuổi!? nhưng bài ca hơn 60 năm trước thì mẹ tôi lại nhớ. Phải chăng những ký ức còn lại nơi những tế bào tận cùng của não bộ mẹ tôi con bệnh Alzheimer chưa ăn đến.

Phải chăng đó là những phần đời, những kỷ niệm xa xăm của một đời người còn lại ở đó.

Bao kỷ niệm một thời con gái của mẹ tôi chôn chặt tận đáy lòng như 'bừng tỉnh' lại một lần cuối cùng rồi sẽ vụt tắt như ngọn đèn khô dầu trong một đời người. Một người vợ và một người mẹ của những đứa con.
Những kỷ niệm càng xưa, như những lớp đá trầm tích bao năm lắng xuống nằm yên dưới lớp cuối của vực sâu ký ức nên cơn bệnh lú lẩn chưa kịp đưa móng vuốt quái ác đến kịp chăng?

Chỉ có tên tuổi và hình ảnh con cái lần lượt mờ nhạt dần hồi trước tiên và mẹ tôi đã quên hết .

Một ngày xưa còn trong kỷ niệm, những người ra đi những lời dặn dò những trang hùng sử còn in dấu liệt oanh trong tim bao người thiếu nữ VN ngày xưa đó. Cho đến ngày già xế bóng lời ca từ đáy lòng mẹ bật ra cho con cháu nghe như lời dặn dò cho những kẻ kế tiếp ra đi Tôi rất cảm động nhưng rồi bỗng thấy buồn đến não ruột cho những ký ức còn đọng lại trong lòng mẹ không còn hình ảnh gia đình và những đứa con thân yêu của mẹ ngày nào...

DHL 15/2/2016

CHIỀU NHỚ MẸ VÀ CĂN BỆNH LU MỜ TRÍ NHỚ ALZHEIMER 

Monday, July 21, 2025

CHÁU ĐẦU

 

MỆ NGOẠI VÀ ĐỨA CHÁU NGOẠI ĐẦU TIÊN- CU RY

 


MỆ NGOẠI VỚI ĐỨA CHÁU ĐẦU TIÊN

(kính nhớ hương linh Nhạc Mẫu )
ĐHL
*
Đứa cháu ngoại đầu tiên
Khi 'tù cải tạo' về, Tui lấy vợ đúng đầu năm ba mươi tuổi. Cuối năm vợ tụi lại cho ra đời 'mụn' con trai đầu lòng. Đầu năm cưới vợ, cuối năm sinh con thật hợp lý hợp tình không còn ý kiến chi thêm.
Bên ba tui, cháu nhiều rồi nên thằng cu đầu vợ chồng tui là thằng cháu ngoại đầu tiên và cũng là đứa cháu đầu tiên cho cả nhà bên vợ.

Ông bà nhạc tui có đứa cháu đầu tiên nên mừng lắm. Gà 'qué' chi cũng lo sẵn sàng cho ngày khảm tháng thằng cháu. Mấy đứa em vợ hăng hái lắm nhất là cậu nó lo mượn chiếc honda chở chị mình từ giường sinh, bệnh viện Hàm Tân, lội qua những con đường quê lồi lõm, ngập chìm trong nước, ổ gà ổ vịt lung tung ngập ngụa nước mưa. Chở chị qua con đường về Động Đền y như lội trên con sông 'thuỷ lợi', nguy hiểm thế, nhưng cũng về đến nhà ngoại.

Chiếc honda chạy tọt vô nhà, sát ngay mé giường 'êm ru''thằng cu cháu' đã được ôn mệ ngoại 'lót ổ' sặn sàng khôn biết khi nào?


Con trai đầu lòng của hai vợ chồng tui, con so, nhỏ thó nhưng trời thương cho trắng trẻo đẹp 'giai'. Cả nhà ai cũng cưng 'Cu". Tên 'quai nôi' mệ ngoại đặt cho là "thằng Cu Ri". Do Mệ ngoại chộ hắn nhỏ bằng con "heo ri'" trên rừng nên Mệ đặt cho cái tên "quai nôi" là Ri; lý do là vậy.
Mấy con gà trống lui tới trong sân phơi lúa ông gia tui, mấy con gà mái 'cục tác' liên hồi. Nhờ mùa lúa chín nên bầy gà mau béo.

Ôn ngoại cu Ri, để dành mấy con gà trống vừa lớn, đang cất tiếng tập gáy để 'đèng' (dành) ai mua cũng không bán. Cái lý do, là ngày khảm tháng của đứa cháu ngoại đầu tiên cho cả nhà sắp đến rồi.

Kỳ khảm tháng của "cu Ri' ôn ngoại mời hết cả xóm, không sót một ai. Nhìn vô trong nhà, ăn uống rộn ràng không thua gì đám cưới trong làng. Bà con xóm làng ai tới dự cũng vui vẻ
chúc mừng
ông bà gia tui có đứa cháu đầu, vợ chồng tui có con trai đầu lòng.

Riêng bà xã tui ngày đầy tháng cũng phụ nấu vài món rất chi là ngon, nhất là nồi 'la gu'. Có mấy con gà trống ôn ngoại để dành, béo ơi là béo, răng mà không ngon cho được?

Cái tui mừng, vừa có con trai đầu, bà xã tui nay là "gái một con" nên càng hồng hào xinh hơn nữa.

Có đứa cháu đầu trong nhà, các cậu các dì vui lắm. Mọi người trong nhà làm ruộng về ai cũng xum xít bên đứa cháu. Cái nôi ôn ngoại cột cho, mấy cái tao nôi phải có tay ôn giúp cột mới được. Mệ ngoại ngoài việc nấu ăn trong nhà nay lại có thêm việc thứ hai nữa là ru cháu.

Tình bà cháu dạt dào; đôi lúc bà muốn ngủ do quá mõi mệt. Suột ngày mệ có ngơi chút nào đâu? nào phơi lúa, sàng gạo nào nấu ăn giờ thêm thương con gái và thương đứa cháu đầu, mệ ngoại hàng đêm đêm cứ gắng thức ngồi bên nôi.

Cái nôi chốc chốc lại rung ring. Cái thằng thiệt chi là ít ngủ, hắn cứ chọi mãi trong nôi không cho mệ ngủ một tí...

Tội nghiệp cho ngoại, canh khuya mệ cứ gắng thức ru cháu. Mệ thương con gái, muốn giúp cho vợ tui có được giấc ngủ dài.

Nhưng cũng không 'răng mô', mệ vừa ru vừa ngắm đứa cháu đầu lòng, chắc trong tâm mệ sung sướng ngập tràn.

*
Gần đúng bốn mươi năm qua rồi, ôi chao thời gian qua nhanh quá. Hai vợ chồng tui đã lên "chức" ông bà nội và ngoại mấy năm rồi. Bao nhiêu cảm giác sung sướng hồi hộp lo toan trong đầu mới nhớ đến công ơn cha mẹ và tình cảm ôn bà gia tui ngày xưa chẳng khác chi bây chừ.

Hôm nay ngày mệ ra đi về với ông ngoại, vợ chồng tui bâng khuâng nhớ về hình ảnh bốn mươi năm trước, hàng đêm mệ thức ru cháu cái nôi rung rinh khi cả nhà ngoại tui đang an giâc trong giấc ngủ đêm trường ./.

Đinh hoa Lư

edit ngày 28 tháng 9 ngày đưa đám Bà Ngoại

===================

CHÁU ĐẦU CỦA NHÀ TÔI




về cu Bô của ngoại

Thế là hai vợ chồng Ôn đã có cháu rồi! đã lên chức rồi, cái bụng như khoẻ hẳn ra. Ai đời bạn bè, tứ phương lên chức "ôn bà nội -ngoại' hết trơn hết trọi nhưng vợ chồng Ôn cứ 'ù lì' mãi nghĩ cũng buồn, cũng nóng ruột chứ đâu nói cho có nói đâu?

Lần lượt gì, thời gian không vội vả, người ta trước mình sau. Con gái có thai 5, 6 tháng mới chịu gọi điện thoại về báo cho cả nhà bên San Jose. Vừa nghe tin cả nhà Ôn reo lên mừng rỡ, con gái cảm động rơm rớm nước mắt. Riêng Hai Lúa, "ôn Ngoại tương lai" mừng lặng cả người. Bà Hai thì nói, hỏi huyên thiên con gái không kịp trả lời. 

-Ba ưa con trai hay gái nào? 


Cái ngày con gái Ôn báo tin nó chợt hỏi, để đoán ý Ôn ra sao?

Ôn định nói 'thích con gái', không biết tính sao Ôn đổi ý nhanh như điện:

-ô ba thích con...trai, con trai cho nội hắn mừng. 

A ra thế! Ôn phải khôn chứ. Con trai đầu lòng bên nội mới thích, riêng ôn bà ngoại, trai hay gái cũng như nhau thôi.

Sau ngày được tin sắp làm ôn bà ngoại, vợ chồng Hai Lúa thảnh thơi, vui vẻ hơn thêm, chưa ăn cũng thấy no bụng

Bà Lúa nghĩ đến chuyện 'bóp sữa' cho con gái mình. Ôn nhắc hình ảnh mệ ngoại mấy đứa con Ôn dùng hành và xôi bóp sữa cho con gái.  Qua Mỹ vẫn vậy thôi, mang được theo kinh nghiệm chi quý cái đó, không thiệt thòi chi. 

Ôn thấy bớt lo, ở xứ này bữa nay người ta dấy lên phong trào nuôi con bằng sữa mẹ. Thế là con gái Ôn nó cũng hưởng ứng phong trào. Sao mà không tốt, tình mẫu tử đậm đà biết mấy qua hình ảnh mẹ cho con bú. Sợi dây liên hệ giữa mẹ con dạt dào tình cảm, nồng nàn hơn cái cảnh đứa con chỉ biết cái bình sữa là 'thứ thân yêu' nhất của nó, thế thì chẳng hay chút nào.

Thế là Ôn bắt đầu bắt tay vào chuyện trồng hành. Mua ở chợ thì quá đơn giản viết ra làm chi?

Ôn bắt đầu xới đất, xăm xoi bỏ giống. Hạt hành tím, củ to Ôn đem từ nhà cũ qua theo còn. Vài ngày là những đọt hành như đầu tăm bắt đầu nhú lên. Ôn là "Hai Lúa" thì chuyện trồng hành cũng chẳng khó chi. 

Ôn Hai Lúa  "tính tháng tính ngày" con gái mình sinh là hành vuờn nhà củ đã to. Bà Hai đã có vé máy bay mua trước. Con đầu lòng thì "xin về nhà mạ", như đứa con trai đầu của Ôn được về nhà ngoại năm nào. Nhưng đây là nước Mỹ, không giống phong tục VN, con cái đứa nào thành gia thất cũng có nhà riêng, chẳng ở bên nào.

Thế là bà Hai Lúa phải qua nuôi cháu ngoại tháng đầu tiên, tạm coi là "về nhà mạ" được rồi.

Chiều trưóc ngày vợ Ôn qua nhà vợ chồng con gái bên Utah, ông Hai Lúa đi xăm xăm ngoài vưòn bước vô, ông mang một rỗ đầy vun hành tím củ to, lá đã khô rụi. 

-Ôi răng mà nhiều dử rứa? 
Vợ Ôn kêu lên.

Ui cha, mấy tháng trời, ôn Lúa không ăn. ôn lo chăm cho hành ôn lớn củ thôi. Con gái của ôn mụ phải có "sữa nhiều" cho thằng cháu ngoại đầu lòng. Hành bóp sữa ôn 'trù' ít nhứt cũng phải "một thúng" mới đủ!  Té ra bà Lúa chỉ lấy vài củ đủ dùng.



Bà ngoại lên đường rồi, ôn ở nhà vừa làm vườn vừa nấu ăn. Sáng tối ôn thắp nhang cầu ôn mệ, trời phật phù hộ cho con mình, cho thằng cháu ngoại tương lai hanh thông mạnh khoẻ.

Bà ngoại hân hạnh được đặt tên "quai nôi" cho cháu. Mệ đặt tên là "Bô" do mẹ nó lúc trước tên là Bi. "bi bô" tức là nói "bi bô" mệ dễ gọi, mà tiếng Pháp 'bô" là "đẹp" chứ lị?


"Răng cũng được." Ôn chỉ mong Cu Bô háu ăn mau lớn. Bà Lúa nuôi con nít nổi tiếng'mát tay' đứa nào cũng háu ăn, mau to "như bù". 

Nhắc tới hai tiếng "như bù", ôn càng nhớ mấy vồn khoai thời đó. Lâu lâu ôn "gật gật gù gù" ước chi có mấy củ khoai chỉa hay khoai cần sa hồi trước "cho cháu mình hè?"



Rõ lẩn thẩn, thật là "hai Lúa', đây là xứ Mỹ mà ôn?

Nhưng dù răng, ôn Lúa đã "lên chức" ôn ngoại và cả bà Hai nữa chớ -"bà Ngoại' như ai!

Trạng dữ chưa!?











ÔNG NGOẠI QUA GIỮ CHÁU