Đập vỡ cây đàn giận đời đập vỡ cây đàn
người ơi người ơi! Tình ơi tình ơi! ...[LÊ MỘNG BẢO ]
Đang lay hoay chùi bàn, sắp đặt vài thứ chờ khách trưa cho tiệm , chợt tôi ngẫng đầu vì một người khách bước vào. Dáng ông khách có vẻ ốm yếu, chiếc áo sơ mi trắng hơi cũ, lại bỏ ngoài. Ông không đội mũ , mái tóc bạc trắng, hớt ngắn. Da mặt ông khách còn xen lẫn đốm đồi mồi.
-Ở đây có báo không em
Ông nói giọng Huế, miệng nở nụ cười thân thiện khi hỏi tôi xin báo.
Thú thật nhìn bề ngoài tôi cũng đoán khá đúng ; ông chỉ tạt vào tiệm tôi làm để xin báo đọc thôi . Cũng có vài người như vậy, nên tôi chẳng ngạc nhiên gì.
909 RESTAURANT , MILPITAS CALIFORNIA
Tuy bận tay, nhưng tự nhiên tôi thấy người khách này có cái gì dễ mến. Tôi lấy vài tờ báo , người quảng cáo mới giao, cho ông. Ông nấn ná không đi ngay, bắt chuyện thêm với tôi :
-em không biết nhà Xuất Bản Tinh Hoa Miền Nam à?
Tôi thật thà trả lời ông khách rằng không biết, vì sinh ra lớn lên ở Quảng trị. Thế là ông nói một mách về lịch sử của nhà xuất bản đó tôi cứ gật đầu lia lịa ...một chập sau ông nói:
-anh là Lê mộng Bảo đây !
-tác giả "đập vỡ cây đàn " đây em à !
Tôi lại phải tiếp tục gật đầu, mặc dầu chưa nghe bản này lúc nào. Bụng mong ông từ giã cho tôi tiếp tục công việc kẻo chủ tiệm phật ý.
Độ non giờ sau, không ngờ ông khách già tự xưng là Lê mộng Bảo trở lại tiệm. Không phải ông tới để kêu tô phở hay món ăn gì đó, mà ông đi thẳng tới tôi, rút từ trong cái áo sơ mi trắng kia mấy tờ giấy copy gấp đôi , in trắng đen, trao cho tôi:
-em coi đây, anh in ra nhiều lắm ,để phân phát cho bạn bè về tiểu sử của Tinh Hoa Miền Nam đây em
Đương nhiên tôi nhận ngay và gấp tư bỏ vào túi. Chỉ nghe lời ông khách tên Bảo đó nói, và cố ý gật gù cho vui lòng ông. Thấy đông khách , ông kiếu từ tôi đi mất.
Vừa làm việc tôi vừa suy nghĩ về ông khách tên Lê mộng Bảo , mặc dầu tôi không nhớ ông có ăn tại tiệm tôi làm lần nào không . Tôi thấy thuơng cho những thân phận ly huơng, nhưng còn hoài niệm về những hình ảnh huy hoàng trong quá khứ . Người thì thành công ở thuơng trường , kẻ thì đoạt được chức vụ cao sang , hay nổi tiếng về thi ca âm nhạc; quá khứ nào cũng đáng tiếc nuối. Giờ bao kẻ phải lưu vong, một trời lận đận , cộng thêm gánh nặng thời gian . Như người khách nói giọng Huế xưng tên là Lê mộng Bảo tôi được gặp ngày hôm đó, chắc đang nhớ nhung quay quắt xiết bao! một quá khứ vĩnh viễn chia xa với trời Sai Gòn, một thuở như ông kể. Giờ, những hình ảnh tiều tụy , xơ xác đến lôi thôi lếch thếch của người nhạc sĩ khi vào tiệm tôi, chỉ một việc... là xin báo , đủ cho tôi biết ông đang lang thang trong thành phố Milpitas này.
Đó là thời điểm khoảng cuối năm 1995 (hay 1996) . Sau này, vào ngày Hội đồng Huơng Quảng Trị -khoảng năm 2003-2005 - tôi còn nhớ Nhạc sĩ Lê Mộng Bảo có tới tham dự một hay hai lần. Mái tóc ông Bảo trắng hơn, da đồi mồi hơn. Qua cái kiếng tuổi ông chăm chú theo dõi buổi đại hội người Quảng trị tại San Jose nhưng ông không có cơ hội cho ai biết ông là ai ? như cái cơ hội ông cho tôi tờ flyer về tiểu sử nhà xuất bản Tinh Hoa Miền Nam mà tôi đã kể ở phần đầu câu chuyện.
Vào năm 2007, qua tờ VietMercuryNews và qua đài phát thanh Quê Huơng tại vùng Bắc CALI, tôi nghe tin nhạc sĩ Lê mộng Bảo qua đời trong nghèo khổ. Những ngày cuối đời, nghe đâu ông chỉ ăn mỳ gói qua bữa thôi.
Giới văn nghệ sĩ tại San Jose có vinh danh ông một lần . Một vài người có viết về cuộc đời nhạc sĩ Lê mộng Bảo. Một quá khứ nổi tiếng với nhà xuất bản Tinh Hoa Miền Nam, ông là nhạc sĩ giàu có, từng sắm xe Huê Kỳ đầu tiên , khi đi tù cải tạo ông còn để lại gia đình cả "100 cây vàng "! Đến khi qua Mỹ, vợ chồng ly thân . Hai vợ chồng ở chung một nhà nhưng không bao giờ ăn chung, không bao giờ giao tiếp . Nhạc sĩ sống kham khổ cho đến lúc nhắm mắt lìa trần . Hình như bài "Đập vỡ Cây Đàn" ông sáng tác vào năm 1972 đang trở thành định mệnh cho đời ông . Nói theo tờ Vietnamdaily thì :
"Đây gần như tâm trạng của Lê Mộng Bảo lúc này, sau những chuỗi năm dài tù đày khổ nhục của cộng sản, được gọi một cách hoa mỹø"học tập cải tạo" khi trở về, do một sự ngộ nhận không đâu, tâm trạng đổi thay bởi những ảo ảnh của đời, người bạn đường năm nào của Lê Mộng Bảo đã ngang nhiên cắt đứt sự khăng khít của tình nghĩa chồng vợ gắn bó bấy lâu nay. Hương lửa êm ấm của những ngày nào hoa mộng, giờ đây chỉ còn đống tro tàn nguội lạnh, trong những đêm đông buốt giá, làm khô héo tâm hồn đã cằn cỗi bởi những nhăn nhíu của đời, và những hận thù của những tháng ngày đi tù."
Những điều tôi biết sau này đủ cho tôi hiểu tại sao lần đầu tiên gặp được nhạc sĩ Lê mông Bảo tại tiệm ăn 909 thành phố Milpitas, trông ông sao nghèo nàn thế kia. Những ngày đó, chắc ông đang lang thang tìm lại quá khứ của ông. Trong tay, vài tờ in sẵn " Tiểu Sử Tinh Hoa Miền Nam" ông đã hỏi tôi " em có biết không?" (hay những người đồng huơng khác) , là những gì tôi được gặp tác giả "Đập vỡ Cây Đàn"" trong một lần sơ ngộ.
DHL 25/11/2014
================================
xem them ve
nhạc sĩ Lê mông Bảo
http://khanhly.net/phoxua/tm.asp?m=44857
http://danviethouston.com/vn/tin-tuc/van-nghe/dap-vo-cay-dan.html
http://www.vietnamdaily.com/index.php?c=article&p=29720
http://www.vietnamdaily.com/index.php?c=article&p=29720
người ơi người ơi! Tình ơi tình ơi! ...[LÊ MỘNG BẢO ]
Đang lay hoay chùi bàn, sắp đặt vài thứ chờ khách trưa cho tiệm , chợt tôi ngẫng đầu vì một người khách bước vào. Dáng ông khách có vẻ ốm yếu, chiếc áo sơ mi trắng hơi cũ, lại bỏ ngoài. Ông không đội mũ , mái tóc bạc trắng, hớt ngắn. Da mặt ông khách còn xen lẫn đốm đồi mồi.
-Ở đây có báo không em
Ông nói giọng Huế, miệng nở nụ cười thân thiện khi hỏi tôi xin báo.
Thú thật nhìn bề ngoài tôi cũng đoán khá đúng ; ông chỉ tạt vào tiệm tôi làm để xin báo đọc thôi . Cũng có vài người như vậy, nên tôi chẳng ngạc nhiên gì.
909 RESTAURANT , MILPITAS CALIFORNIA
Tuy bận tay, nhưng tự nhiên tôi thấy người khách này có cái gì dễ mến. Tôi lấy vài tờ báo , người quảng cáo mới giao, cho ông. Ông nấn ná không đi ngay, bắt chuyện thêm với tôi :
-em không biết nhà Xuất Bản Tinh Hoa Miền Nam à?
Tôi thật thà trả lời ông khách rằng không biết, vì sinh ra lớn lên ở Quảng trị. Thế là ông nói một mách về lịch sử của nhà xuất bản đó tôi cứ gật đầu lia lịa ...một chập sau ông nói:
-anh là Lê mộng Bảo đây !
-tác giả "đập vỡ cây đàn " đây em à !
Tôi lại phải tiếp tục gật đầu, mặc dầu chưa nghe bản này lúc nào. Bụng mong ông từ giã cho tôi tiếp tục công việc kẻo chủ tiệm phật ý.
Độ non giờ sau, không ngờ ông khách già tự xưng là Lê mộng Bảo trở lại tiệm. Không phải ông tới để kêu tô phở hay món ăn gì đó, mà ông đi thẳng tới tôi, rút từ trong cái áo sơ mi trắng kia mấy tờ giấy copy gấp đôi , in trắng đen, trao cho tôi:
-em coi đây, anh in ra nhiều lắm ,để phân phát cho bạn bè về tiểu sử của Tinh Hoa Miền Nam đây em
Đương nhiên tôi nhận ngay và gấp tư bỏ vào túi. Chỉ nghe lời ông khách tên Bảo đó nói, và cố ý gật gù cho vui lòng ông. Thấy đông khách , ông kiếu từ tôi đi mất.
Vừa làm việc tôi vừa suy nghĩ về ông khách tên Lê mộng Bảo , mặc dầu tôi không nhớ ông có ăn tại tiệm tôi làm lần nào không . Tôi thấy thuơng cho những thân phận ly huơng, nhưng còn hoài niệm về những hình ảnh huy hoàng trong quá khứ . Người thì thành công ở thuơng trường , kẻ thì đoạt được chức vụ cao sang , hay nổi tiếng về thi ca âm nhạc; quá khứ nào cũng đáng tiếc nuối. Giờ bao kẻ phải lưu vong, một trời lận đận , cộng thêm gánh nặng thời gian . Như người khách nói giọng Huế xưng tên là Lê mộng Bảo tôi được gặp ngày hôm đó, chắc đang nhớ nhung quay quắt xiết bao! một quá khứ vĩnh viễn chia xa với trời Sai Gòn, một thuở như ông kể. Giờ, những hình ảnh tiều tụy , xơ xác đến lôi thôi lếch thếch của người nhạc sĩ khi vào tiệm tôi, chỉ một việc... là xin báo , đủ cho tôi biết ông đang lang thang trong thành phố Milpitas này.
Đó là thời điểm khoảng cuối năm 1995 (hay 1996) . Sau này, vào ngày Hội đồng Huơng Quảng Trị -khoảng năm 2003-2005 - tôi còn nhớ Nhạc sĩ Lê Mộng Bảo có tới tham dự một hay hai lần. Mái tóc ông Bảo trắng hơn, da đồi mồi hơn. Qua cái kiếng tuổi ông chăm chú theo dõi buổi đại hội người Quảng trị tại San Jose nhưng ông không có cơ hội cho ai biết ông là ai ? như cái cơ hội ông cho tôi tờ flyer về tiểu sử nhà xuất bản Tinh Hoa Miền Nam mà tôi đã kể ở phần đầu câu chuyện.
Vào năm 2007, qua tờ VietMercuryNews và qua đài phát thanh Quê Huơng tại vùng Bắc CALI, tôi nghe tin nhạc sĩ Lê mộng Bảo qua đời trong nghèo khổ. Những ngày cuối đời, nghe đâu ông chỉ ăn mỳ gói qua bữa thôi.
Giới văn nghệ sĩ tại San Jose có vinh danh ông một lần . Một vài người có viết về cuộc đời nhạc sĩ Lê mộng Bảo. Một quá khứ nổi tiếng với nhà xuất bản Tinh Hoa Miền Nam, ông là nhạc sĩ giàu có, từng sắm xe Huê Kỳ đầu tiên , khi đi tù cải tạo ông còn để lại gia đình cả "100 cây vàng "! Đến khi qua Mỹ, vợ chồng ly thân . Hai vợ chồng ở chung một nhà nhưng không bao giờ ăn chung, không bao giờ giao tiếp . Nhạc sĩ sống kham khổ cho đến lúc nhắm mắt lìa trần . Hình như bài "Đập vỡ Cây Đàn" ông sáng tác vào năm 1972 đang trở thành định mệnh cho đời ông . Nói theo tờ Vietnamdaily thì :
"Đây gần như tâm trạng của Lê Mộng Bảo lúc này, sau những chuỗi năm dài tù đày khổ nhục của cộng sản, được gọi một cách hoa mỹø"học tập cải tạo" khi trở về, do một sự ngộ nhận không đâu, tâm trạng đổi thay bởi những ảo ảnh của đời, người bạn đường năm nào của Lê Mộng Bảo đã ngang nhiên cắt đứt sự khăng khít của tình nghĩa chồng vợ gắn bó bấy lâu nay. Hương lửa êm ấm của những ngày nào hoa mộng, giờ đây chỉ còn đống tro tàn nguội lạnh, trong những đêm đông buốt giá, làm khô héo tâm hồn đã cằn cỗi bởi những nhăn nhíu của đời, và những hận thù của những tháng ngày đi tù."
Những điều tôi biết sau này đủ cho tôi hiểu tại sao lần đầu tiên gặp được nhạc sĩ Lê mông Bảo tại tiệm ăn 909 thành phố Milpitas, trông ông sao nghèo nàn thế kia. Những ngày đó, chắc ông đang lang thang tìm lại quá khứ của ông. Trong tay, vài tờ in sẵn " Tiểu Sử Tinh Hoa Miền Nam" ông đã hỏi tôi " em có biết không?" (hay những người đồng huơng khác) , là những gì tôi được gặp tác giả "Đập vỡ Cây Đàn"" trong một lần sơ ngộ.
DHL 25/11/2014
================================
xem them ve
nhạc sĩ Lê mông Bảo
http://khanhly.net/phoxua/tm.asp?m=44857
http://danviethouston.com/vn/tin-tuc/van-nghe/dap-vo-cay-dan.html
http://www.vietnamdaily.com/index.php?c=article&p=29720
http://www.vietnamdaily.com/index.php?c=article&p=29720
No comments:
Post a Comment