Wednesday, September 21, 2011

NÓI VỚI TUỔI GIÀ








nhạc sĩ Văn Cao với SUỐI MƠ
****************************************************************************************

-
Mở miệng ra mà nói chuyện với tuổi già được chưa nhỉ ?

- Ơ hay!
-GIÀ!

chữ này nghe thật ‘ QUÁI ÁC” như một vị khách ta thật không muốn thấy, không bao giờ mời, thế mà cứ ‘sồng xộc’ chạy tới, đâm sầm vào ta khiến ta không còn tránh né

“Ta già rồi” Ơ! bỗng ‘ngớ ‘ ra ‘đờ đẫn’ ra, hay thật, lúc nào? Ơ hay, 3 tiếng quái ác như tiếng kêu loài quái điểu từ thinh không vang dội lại khiến ta không kịp tránh; ngỡ ngàng, choáng váng; buồn tủi; cố dụi mắt nhiều lần: “lạy trời, chỉ là giấc mơ”, không! đây là thực! không mộng chút nào.

Nhưng phải hãnh diện lên chứ! Đã sống xuyên ‘thiên niên kỷ thứ 3’ mà! lời-lỗ- sống- chết – ranh giới của hư vô và thực tại. Tự hào , nhưng sao mãi vẫn buồn.

‘Buồn’

Ta thử phát âm một lần nữa xem sao: - cộc lốc- khô khan-

Một âm thanh nghe khô quá, chát chúa quá như sự va chạm đột ngột của ‘Lão Già’ ta không có ý đợi mà vẫn ‘sồng sộc ‘ chạy đâm sầm vào ta

Mấy tấm gương soi lại bị họa lây rồi, ta chán nó, ta càng ghét nhìn, những dấu chân chim lần lượt hiện nhiều trên mặt- khóe môi-đuôi mắt- oan khiên- gương đâu có lỗi lầm gì?

A, những nắm tóc trắng, bạck kim lả tả rơi theo tiếng kêu của chiếc máy cắt - một phát giác hãi hùng có, thú vị cũng có- và rằng: GÌA !
Ta nhếch mép cười: thường tình là chính ta, cái sự đời là đây. Ta- “té ra mi cũng thế”:


-SỢ HÃI!
-HÈN !

-Ơ! ta cũng thật hèn! Sao lại sợ?


-Ta hèn vậy à?

- thôi! ta chấp nhận, thật ngớ ngẩn, ta cứ vui đi! được không?


Ngòai kia xôn xao tiếng nói cười- những đôi bạn- đời vẫn vui,vẫn trôi, sao ta tự nhốt chính ta?

Có một điều,ta năn nỉ ÔNG GIÀ, vì ta đã thành khí khái- tuỗi già hãy đến với ta. Vì ta : Nam Nhi- ta đang vui trở lại, bình an. Ta đang giang tay đợi bạn.
Còn bên kia, cánh đàn bà – xin ông chậm tới - Ông Già ! hãy tới với ta- ta chấp nhận mọi điều. Nào ! Ông- Ta chén rượu chén trà, xin hãy lại với Ta. Giờ thì BẠN cùng TA say, ngất ngưỡng- choáng váng- hãy vào thiên niên kỷ mới.

Ngoài kia, tiếng chim reo vang, một buổi sáng mới- chim vẫn sống, vẫn hồn nhiên. Có tiếng chim ta nghe như tiếng sơn ca ớ quê ta, xa lắm –Ông Già ạ !

30 tháng tư 2008
San Jose
Đinh trọng phúc

No comments:

Post a Comment

CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ...

CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ... Thôi đúng rồi! Ngọn lửa bốc lên từ đằng cái khe nhỏ nơi những thợ săn Tân Thắng...