Tuesday, December 25, 2012

thơ dịch --ROBERT Lee FROST



   ROBERT FROST
    1874-1963 

lời tựa

Robert Lee Frost là nhà thơ Mỹ . Ông sinh năm 1874 tại San Francisco Hoa kỳ và mất năm 1963 thọ 88 tuổi . Thơ ông nổi tiếng vì thiên về lối miêu tả hiện thực về cuộc sống nơi vùng thôn dã và lối nói bóng bẫy của văn pháp Hoa kỳ .

Ông thường liên tục sáng tác các đề tài nói về khung cảnh tại các vùng quê mùa xứ New England đầu thế kỷ 20, nhưng lại dùng chúng vào trong xã hội phức tạp và những nôi dung triết lý .

Ông là một nhà thơ nổi tiếng khắp trong dân gian và thơ ông từng được trích dẫn rất nhiều . Điều đặc biệt, ông được liên tục vinh danh trong suốt cuộc đời và được ban tặng tới 4 giải Pulitzer vê thơ .

các giải Pulitzer về thơ:
• 1924 for New Hampshire: A Poem With Notes and Grace Notes
• 1931 for Collected Poems
• 1937 for A Further Range
• 1943 for A Witness Tree 




STOPPING BY WOODS ON THE SNOWING EVENING


Whose woods these are I think I know.
His house is in the village, though;
He will not see me stopping here
To watch his woods fill up with snow.


My little horse must think it queer
To stop without a farmhouse near
Between the woods and frozen lake
The darkest evening of the year.


He gives his harness bells a shake
To ask if there is some mistake.
The only other sound’s the sweep
Of easy wind and downy flake.

 
The woods are lovely, dark and deep.
But I have promises to keep.
And miles to go before I sleep,
And miles to go before I sleep.

Lee Robert Frost  1922

 






ĐÊM LẠNH BÊN RỪNG

Rừng ai, ta đã tỏ tường
nhà người thấp thoáng cuối đường dặm băng
người oi, có thấy ta chăng
ngàn cây ta ngắm tuyết giăng rừng người


ngựa yêu bỗng thấy tần ngần
tại sao vó nghỉ chẳng gần thôn trang

Mặt hồ băng giá chứa chan
Trời đông đen thẩm mênh mang lối về

rung yên chuông ngựa bồn chồn
vẫn trông vó nhịp gõ dồn bước thêm
giờ đây tiếng gió ru êm
tuyết rơi nhè nhẹ trong đêm an bình

rừng khuya cảnh thấy vấn vương
lời xưa vẫn giục thắng cương lên đường
dặm xa chẳng dám giấc nồng
bước chân viễn khách giữ lời thề xưa .

                                                                        đinh hoa Lư 

 *********************

 The Aim was Song

Before man came to blow it right
The wind once blew itself untaught,
And did its loudest day and night
In any rough place where it caught.

Man came to tell it what was wrong:
It hadn't found the place to blow;
It blew too hard--the aim was song.
And listen--how it ought to go!

He took a little in his mouth,
And held it long enough for north
To be converted into south,
And then by measure blew it forth.

By measure. It was word and note,
The wind the wind had meant to be--
A little through the lips and throat.
The aim was song--the wind could see.



GIÓ  và  NHẠC

Trước khi có khúc hoan ca nhân thế
Gió một mình chỉ  thổi vu vơ
Gầm thét huyên thiên  hết tháng ngày
Qua ghềnh thác qua bao đồi hoang dã

Người tới gần ân cần bảo Gió
Gió chưa tìm ý hướng cho đời
Gào thét làm chi--đời là nhạc
Gió có nghe--tiếng sáo Nghê Thường

Người chỉ cần làn hơi điệu nghệ
đi về bắc hát xướng giúp đời 
Ngược vào nam bao người đang đợi
Thế là trọn niềm vui nhân thế

Và cứ thế, muôn ngàn nốt nhạc
Gió nghe người góp tiếng ca vang
Mấp máy môi, lời vàng thỏ thẻ
Nhạc giúp đời--có Gió từ nay.

 
      đinh hoa Lư  pho'ng di.ch

No comments:

Post a Comment

CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ...

CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ... Thôi đúng rồi! Ngọn lửa bốc lên từ đằng cái khe nhỏ nơi những thợ săn Tân Thắng...