Mẹ và chiếc Đòn Gánh
Mẹ thích cái đòn gánh này lắm vì nó dẽo dai và không bị tước gãy như những loại
gỗ thuờng khác. Nhờ vào những năm "trong Trại" con biết chiếc đòn gánh của mẹ được đẽo từ cây Săng Dẽo loại cây rừng 'ưu
tiên" để làm đòn xốc- đòn gánh.
Con không biết mẹ gánh nó bao lâu, vì cái năm con về thì đã thấy nó
rồi. Ngày hai buổi chợ, mẹ còn gánh bao thứ lên rẫy "Chồm Chồm " . Mẹ
chỉ ưa mỗi một chiếc đòn gánh này thôi. Hình dáng nó cong cong theo tháng
ngày tần tảo của Mẹ. Sắc gỗ xám đen ,bóng láng. Chiếc đòn gánh thân yêu đó theo vai Mẹ không biết bao năm , đi sớm về khuya, cho đến ngày con "ra trại " về với gia đình . Lòng con buồn nao dạ vì bao khổ nhọc lao lung của Mẹ,
bao ngày thiếu những người thân.
Những
lần gánh khoai theo Mẹ, con nhìn ra khối u sau cổ mẹ. Đó là chứng tích muôn vạn lần Mẹ phải trở vai, cùng chiếc đòn gánh trung thành vẫy nhịp từ gánh nặng của tình mẫu tử. Miếng cơm manh áo cho con, một thân mẹ lặn lội chẳng quản nắng mưa hay đau yếu. Đó là những lần con lặng người đi vì cảm xúc dâng trào .
Khuya nay con lẳng lặng gánh mấy thúng khoai chạy theo mẹ
trong lòng con lại có những nỗi buồn riêng, dâng lên niềm đau xót. Cái thời chẳng còn chi ngoài cái rẫy bạc
màu hay bon chen, sinh tồn với cái chợ nhà quê , vẹo xiêu trong miền gió cát. Mẹ thỉnh thoảng lại
đổi vai ; cái đòn gánh chắc lại có dịp chà xát, nghiến qua khôi u sau cổ mẹ mà con
ban ngày hay thấy . Những cây số đường trường, mập mờ ánh
sao khuya. Chợ Tỉnh còn xa, nhưng hai mẹ con không quá cô đơn vì bà con trong thôn cũng có người gánh hàng ra tỉnh.
Qua
khỏi cái nghĩa địa hai mẹ con mới có dịp nghỉ chân. Trời cũng vừa tờ mờ sáng, mẹ
và con lại tiếp tục gánh đi. Hình ảnh những đồng bạc kiếm ra khi về đến
chợ sáng nay, làm hai mẹ con càng thêm sức mạnh , quên luôn cái cảm giác mõi đau .
Phố
sáng còn yên giấc ngủ. Tiếng đôi dép mòn của Mẹ giờ mới có dịp khua trên nền nhựa đường phố thị. Tiếng "lẹp xẹp" kia lần qua từng khung cửa sắt , từng cái cổng
kín mít để vào trung tâm chợ. Âm vang tiếng dép của mẹ như dội vào lòng con, những 'tiếng đời' nghe sao buồn lắm. Con vẫn gánh sau Mẹ như để "hộ vệ" khi có chuyện
gì. Cái đòn gánh của Mẹ vẫn vẫy nhịp đều. Tiếng đôi dép nhựa Mẹ kêu
vang đều hơn. Có thể Mẹ càng thêm sức mạnh, càng mừng vui, khi có đứa con
trai đang gánh và chạy đều sau lưng .
Mẹ đâu biết rằng , những lúc này đây con luôn muốn gánh chạy sau lưng Mẹ vì muốn dấu đi hàng hàng nước mắt, Mẹ ơi.
Kỷ Niệm Hàm
Tân Bình Tuy 1982.
No comments:
Post a Comment