tiếng ca Anh Thơ, bản Giọt Mưa Thu
Tôi hay hỏi chính tôi tại sao tôi hay viết về Quảng trị? Một điều dứt khóat rằng tôi không mơ làm một nhà văn mà tôi viết vì tôi thương tôi nhớ về kỷ niệm, thời gian cùng biến đổi với những gì trong đời đã đánh mất, đã qua vĩnh viễn chẳng trở về. Bao lâu nay với những dòng viết vội, chưa chuyên nghiệp gì, nhưng trong tôi cảm thấy chúng mang một hòai bão vẽ lại hình ảnh một Q trị ngày xưa giờ thật sự nhạt nhòa trong trí nhớ bao người.
Vài con đường thân thương quanh góc phố nhỏ , mái trường một thuở thanh xuân , bức tường Thành Cổ rêu phong phủ kín năm nào, cùng bao nhiêu thứ khác giờ chẳng còn chi, chúng đã là "cổ vật vô giá" trong tâm hồn bao người Quảng Trị . Ai tìm bóng cố nhân - những người năm cũ khi lần lượt "rũ áo phong sương" ?
Ôi thời gian ! vẫn vòng tuần hoàn muôn vạn thuở, nhưng là vị đắng cho đời người ngắn ngủi , tầm thuờng, trước tạo hóa và trước biến thiên nhân thế . Người Quảng Trị đã ra đi, đếm bước thời gian để mai này trở lại chợt nghiệm ra rằng họ chẳng còn chi khi đi tìm người xưa , cảnh cũ .
Có người vì gánh thời gian nay có cơ may "trút gánh phong sương " nơi miền 'chôn nhau cắt rốn' . Nhưng, cũng có kẻ lại cất bước ra đi, nỗi lòng thổn thức , tìm an ủi trong lời thơ tiếng nhạc , mong phai đi buồn thuơng lưu luyến trong lòng.
Tiếng hát Tuấn ngọc vẫn vang lên bên tôi trong blog của Văn Thanh tùng với bài Hoài cảm .." còn đâu mùa cũ êm vui...sương buồn che kín hồn người..qua dần những tháng cùng ngày..."
Vâng tôi đã thực sự hòa tâm hồn mình trong bài hát đó "cố nhân xa rồi có ai về lối xưa ".
Và có ai về lối xưa? vẫn ngân vang tiếp nối tiếng hát của một "người muôn năm cũ " tiếng hát cố ca nhạc sĩ Duy Khánh trong bản Làng Tôi "mơ trong bóng ngày về..quê tôi chìm trong trời mờ sương..là bao nguồn yêu thương " đang mong chờ bước chân viễn khách về thăm khung trời kỷ niệm dù chỉ một lần.
Vẫn âm vang bên tôi tiếng ca Anh Thơ, bản Giọt Mưa Thu:"ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi...". Có thể giờ này những cơn mưa dầm Quảng trị, vẫn những giọt mưa day dứt không thôi. Những mùa đông phố cũ, một thành phố như "dấu mình" trong cơn lạnh đầu mùa khi những kẻ tình si e ấp tiếng hẹn , đợi ai một thuở mới yêu ./.
edit lại by DHL
30/10/2014
No comments:
Post a Comment