Friday, July 22, 2011

LỚP TÔI NGÀY ĐÓ




LỚP TÔI NGÀY ĐÓ

Trần túy Huệ
(nhớ về Mỹ Liên và các bạn cùng lớp)




Nhân gian có câu: Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò, thật quả không sai, áp dụng vô lớp tôi thì đúng 100%. Thuở đó, lớp đệ tam C2 của tôi niên khóa 69-70 học ở dãy gần MACV- Lũ học trò được góp từ nhiều lớp đệ tứ trong trường, cùng với một số từ các trường công tư ở các quận lị như Triệu phong - Đông hà - Cam lộ- Gio linh- Hải lăng. Có nhiều bạn chưa biết nhau. Duy có điều là nghịch ngợm và ngổ ngáo là trong lớp có lắm đứa tương đồng. Phía nữ chúng tôi nghịch nhất là cô nàng Mỹ Liên. Ngoài ra các bạn nữ khác thì vui tính và chăm học như TN Diệu Liên, Ng thị Nhạn , Tống thị Huê, Lê thị Hạnh, Hương Thủy, Mỹ Tín, Huyền, Lệ Hằng V.v..

Mỹ Liên- Túy Huệ 1970

Trưởng ban 'chọc phá' lớp tôi Lê thị Mỹ Liên thuở đó dong dỏng người nước da không được trắng lắm, tóc dài ưa thắt bím hai bên - Cứ mỗi lần điểm danh , nghe đến tên bạn nào thuộc ‘giống trái’ là ả ta tiếp theo : “rụng cuống”. Trong lớp Mỹ Liên hay đặt tên các bạn theo đặc điểm từng người: Ví dụ, Mỹ Tín có mấy cái răng cời duyên , y thị bèn dỏng dạc gọi Mộng Cời, NG thị Muội trong một lần điểm danh cô giáo đọc nhầm là Nuôi, rứa là cô nàng được mang tên mới là Ngọc Nuôi. Lê đình Bình bị y thị kêu là Cu Lì Lì chẳng biết tại răng ? Còn riêng tôi hắn cải sang tên mới là Mộng Đở. Chẳng là tại vì có lần giờ CD thầy giáo bận việc phải rời lớp. Trước khi đi, thầy dặn lớp trật tự rồi ra bài cho học sinh làm, đề bài tôi còn nhớ rõ: Quốc hồn, quốc túy là gì? Lớp học im lặng làm bài được một lát. Có vài tiếng thở ra, tôi dòm quanh thấy cả lớp nghệt mặt ra , cắn bút nhíu mày hỏi nhau:

- Quốc túy là chi rứa bây?

đứa ni dòm đứa kia lắc đầu. Bất chợt có ai đó cao giọng:

- hỏi Túy Huệ tề, quốc túy là chi rứa Huệ ơi ?

Đang ngẫm nghĩ làm bài , tự nhiên nghe réo tên, phản ứng tự nhiên tôi kêu lên:

- Đỡ rứa, răng hỏi tui?

Cả lớp cười ầm lên làm tui đỏ mặt cúi đầu. Lại tiếng một ai đó nữa, giọng kéo dài:

-Người ta hỏi thôi, có ai dở chưởng ra mô mà đòi đỡ?

Rứa là từ đó Mỹ Liên mỗi khi muốn kêu tới tui, hắn dõng dạc:" Mộng Đỡ", và cái tên cúng cơm cha mẹ đặt cho của tui hắn đã thực sự quên luôn . Nói tới điều ni vì có lần lớp tôi tổ chức du ngoạn lăng tẩm Huế. Cả lớp tập trung đúng giờ tại nhà Mỹ Liên để chờ xe. Tui vì còn phải cầu viện ông anh họ xin giúp ba tôi mới cho đi nên tới trễ. Vừa bước tới cửa, Mỹ Liên thở ra:

-Con Mộng Đở tới rồi thầy, đi thôi cả trưa !

Thầy Anh Văn nhìn tui rồi thở ra:

-mai chừ cứ nghe nói chờ M Đở, thầy không nghĩ ra ai, té ra là T Huệ.

-Cho tới chừ hai đứa cách nhau nửa vòng trái đất, mỗi khi tâm sự qua phôn, thỉnh thoảng hắn vẫn còn kêu tui là M Đở. Ngoài mấy cô bạn trong lớp còn thêm một bạn nam sinh bị cải tên nữa. Từ cái tên hiền lành: Nguyễn văn Hiếu sang gọi là Babilac chỉ vì anh chàng có khuôn mặt 'búng ra sữa' , thật là tội nghiệp và bất lợi cho anh chàng khi tán gái !

Cô bạn có lắm chiêu đùa tai quái; một bận nghỉ hai giờ đầu y thị rủ tui lên dãy lầu chơi, tui cũng đi theo hắn. Tới phòng cuối của dãy, hắn dừng lại gõ cửa. Vị giáo sư phụ trách môn toán hay lý hóa chi đó mở cửa ngó ra. Mỹ Liên tới gần nói với thầy xin gặp một ai đó, thầy giáo kêu tên một anh học sinh đi ra cửa, mặt lạ hoắc. Mỹ Liên quay qua tui:

- Đở tề, dôn mi ra đó, ưng nói chi thì nói đi.

Tui thộn mặt ra không biết hắn đang muốn điều chi; anh con trai cũng rứa, M Liên liến thoắng quay qua tui lay vai nói:

-Con ni bờ hớ quá! cấy dôn rồi mà còn ồ ngai chi nữa, ưng chi thì nói đi để dôn mi còn phải vô học cho kịp giờ.

Anh con trai mặt đỏ lừ, hấp tấp trở vô lại chỗ ngồi. Thầy giáo biết M Liên muốn đùa nên chỉ đứng cười, còn hai đứa tui vừa kéo nhau đi xuống cầu thang vừa gây gỗ nhau. M Liên vừa cười toe vừa chạy bay về lớp. Những trò đùa vẫn từng ngày- từng ngày xảy ra. Có lần ra chơi tui với M Liên lục 'cặp táp' Mộng Cời để tìm đọc trộm thư tình mà mấy ông con trai trồng cây si cô nàng gởi tới. Vốn Mỹ Tín rất dễ thương , đào hoa nên có nhiều chàng để ý, thỉnh thoảng có thư nên tụi tui hay ưa đọc lén. Bữa đó không có thư, hai đứa tìm thấy có bốn đồng bạc lẻ, bèn ‘xi tiêu’ rồi rủ nhau xuống nhà chú Phi mua kẹo ăn . Cả bọn 3 đứa: M Liên, Muội và tui đang vừa đi vừa giành ăn. Tới lớp sớn sác không nhìn, đi ào vô tỉnh bơ, nửa đường mới nhận ra trên bàn giáo sư có thầy giáo mới đang ngồi nhìn cả bọn, thất kinh 3 đứa chạy ùa về chỗ ngồi, quên không lên tiếng xin phép. Thì ra vị giáo sư mới dạy thay thầy sử địa cũ đã vô lớp, tụi tui cứ tưởng chưa có thầy nên mới tự nhiên như 'người Hà Nội'. Lúc này M Liên nhìn lên, tui cũng rứa và liếc qua hắn tui thấy hắn đang bụm miệng che nụ cười rồi ghé tai tui nói nhỏ :

-Thầy ni giống Ấn độ quá mi hỉ ?

Tui dòm kỷ thầy, quả thầy giống ông Ấn độ nơi gói bột cà ri. Tui buộc miệng:

-cà ri nị !

Con nhỏ khoái chí cười to: "đúng quá" . Thầy nghiêm mặt nhìn hai đứa, M Liên bụm miệng nín khe. Hắn còn nhận xét,

-thầy có hai chùm râu mép dài le ngoe coi mất trật tự, nhìn khó chịu quá mi hí !

Tui chêm vô:

-hay là có dịp mô đó mình tết con rít râu cho thầy đẹp trai hơn hơn hè!

Nhỏ liền đập vai tui cười đưa ý kiến:

- mi phải cột ruy băng nữa mới đẹp nghe!

Hai đứa khúc khích cười. Thầy giáo nghe nhưng vốn tính độ lượng không truy tội chúng tôi .

Tuần tiếp đến giờ thầy, M Liên ôm bụng rên lên:

- thấy thầy là tau đói bụng quá!

Tui hỏi:

- tại răng?

- môn sử địa, hai giờ cuối , trưa rồi mà nhìn thầy là cứ nhớ đến tô cà ri vẻ răng mà không đói cho được? Mô rồi, dây nơ mi hứa đem đi mô ! mau lên tết rít cho thầy đi.
Rứa là lại cười toe cả hai đứa- và chúng tôi gọi thầy là thầy 'cà ri nị' từ đó.Và cũng từ đó tụi tui rất trông đến giờ sử địa để được nghe thầy giảng bài. Thầy có lối giảng bài rất hấp dẫn nên cả lớp đều chú ý nghe dù giờ thầy lúc nào cũng thấy đói bụng .

Bao nhiêu năm qua rồi, chuyện cũ có thể được bắt đầu kể lại bằng hai tiếng ngày xưa, rứa mà mỗi khi nhớ lại như mới vừa xảy ra hôm qua, vẫn làm tui bật cười vì sự nghịch ngợm của nhân vật thứ ba sau quỉ và ma! của lũ học trò lớp tôi ngày đó./.

No comments:

Post a Comment

CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ...

CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ... Thôi đúng rồi! Ngọn lửa bốc lên từ đằng cái khe nhỏ nơi những thợ săn Tân Thắng...