Tuesday, July 12, 2011

RỪNG KHUYA NHỚ MẸ




VUNG NUI DONG ONG DO - THANG 9/1974

Mẹ ơi biên cương giờ đây
trời không mưa mà nhiều mây
nửa đêm nghe chim muông hú trong rừng hoang
nghe gió rung cây đổ lá vàng
sương xuống mênh mang
…(Anh Bằng)


Mẹ ơi, biên cương giờ đây trời vắng quá, vắng cả những đóm sao khuya từng làm bạn với con. Thỉnh thoảng chỉ vài tiếng con tắc kè gõ nhịp trong những hóc cây nào đó hay đôi ba tiếng con mang con hoẵng rời rạc kêu lên trong đêm trường. (…)

. Đêm nay kỷ niệm chập chùng xa vời đang sống lại trong tim con, trong màn đêm biên giới. Giờ đây sau lưng con, khoảng xa vời kia giờ chỉ là một thành phố đổ nát hoang tàn còn ba mẹ và mấy em thì đang ở tận phương nam, đường xa hun hút. Con không biết giờ này trong nhà có ai đang nhớ đến con không? riêng con, đêm nay ngồi đây con nhớ nhà lắm mẹ ạ. Nhưng nhà còn đâu nữa để nhớ ngày tháng ly hương bà con lôi xóm mỗi người mỗi ngả, nhà mình vào tân phương Nam. Thế là từ ngày đó người dân Quảng trị trở thành lưu dân biệt xứ.

Xếp áo thư sinh bao nhiêu mộng ước con đành bỏ lại sau lưng. Ôi Quảng trị, thành phố thân yêu ngày hai buổi đến trường. Bạn, thầy yêu dấu giờ chẳng còn ai trong những ngày ly loạn Con quên sao được từng khuôn mặt thất thần, hốt hoảng của người dân mình ngày phải bỏ xứ mà đi, tứ tán khắp nơi.

Mẹ ơi, mấy tuần nay trên vùng biên giới này con vẫn sốt trong người (…) con chưa về được, tóc con rụng nhiều.Mẹ ơi mấy lúc này con biết đã mang chứng sốt rét trong người, người con gầy rọc đi, nhưng con chưa về được mẹ ơi. (…) chứng sốt vẫn hoành hành trong đơn vị. Mà về đâu hỡi mẹ trong nam thì cả nhà mình đang ăn nhờ ở đậu.(…)

Mẹ ơi con từng gắng nấu sôi nước khe pha miếng sữa lấy sức trong người nhưng con vẫn luôn có cảm giác buồn nôn, trong mình lúc nào cũng hâm hẩm sốt.

Từng giờ từng phút con cố căng mắt nhìn vào màn đêm sâu thẳm phía trước.
Trong đêm có tiếng con dế mèn nào nỉ non rền rỉ, điệu nhạc buồn giữa chốn rừng khuya. mẹ ơi, con đã từng phơi khô một đống cây rừng rễ giống nhân sâm phơi khô để dành trên chốt tự bảo rằng cây thuốc.

Mẹ ơi chúng con nơi này sống bên nhau khổ bên nhau không than vản không phiền hà ai cuộc sống đơn giản đến mức cùng của sự đơn giản chúng con từng chia sẽ cho nhau từng miếng ăn từng điếu thuốc. Lam sơn chướng khí da mặt chúng con tuy đã đổi màu nhưng tình huynh đệ luôn luôn nồng thắm.
(…)
Mẹ ơi nhìn anh em còn lại, nhớ những khi hẩm hút bên nhau làm sao con nỡ bỏ nhau mà về lại phía sau cho được.

thời gian không phai lòng son
Trường sơn không ngăn tình con
Ngày nao con ra đi nhớ câu mẹ khuyên:
-yêu nước như yêu mẹ..
hãy còn giữ trong linh hồn.

(Anh Bằng)
Thế nên, con chưa về được mẹ ơi./.


Đinh trọng Phúc
Động Ông Do Quảng Trị 1974

No comments:

Post a Comment

CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ...

CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ... Thôi đúng rồi! Ngọn lửa bốc lên từ đằng cái khe nhỏ nơi những thợ săn Tân Thắng...