Thursday, May 31, 2012

RỪNG KHUYA NHỚ MẸ



     [re-edited]

Động ông Do rừng núi Quảng trị 8/1974

      Mẹ ơi, biên cương giờ đây trời vắng quá. Con giờ đây đang ngồi dưới chiến hào. Con yên lặng nhìn bầu trời khuya vắng lặng, sương khuya ướt cả  hai vai áo lính . Hằng đêm con nhìn những đóm sao khuya, ánh sao lấp lánh, từng là bạn với con. Con định huớng  phương nam, gia đình mình đang nổi trôi vô đó. Trời đêm lạnh não nùng, màn đen của hồi hộp và lo âu. Từng phút  giây trong canh khuya, con cố gằng lắng nghe canh chừng những tiếng động rình rập đâu đó dưới chân chốt điểm hay trong lùm cây bụi rậm? những tiếng động rình rập, đe dọa hay tử thần lởn vởn đâu đây ? Những tiếng động của chiến tranh , của giành giựt,  cướp nhau từng mạng sống, của tính toán, gìn
giữ từng vùng đất, lùm cây hay đỉnh đồi hoa lá...
   Trời khuya rồi, chúng con phải đổi gác cho nhau, chia sẻ nhau từng phút giây được ngủ , được quên đi những tháng ngày quạnh hiu trên Trường sơn biên giới mẹ ạ. Thỉnh thoảng con lằng nghe vài tiếng con tắc kè gõ nhịp trong những hóc cây, hay đôi ba tiếng con mang, con hoẵng, rời rạc kêu lên trong đêm trường. Rồi con còn nghe tiếng chim Từ quy gọi nhau.  Tiếng chim Từ quy lạ lắm mẹ à ! nó kêu mãi trong đêm, cho đến khi ánh dương lên mới ngưng nghỉ. Ánh dương lên, cũng là điều con chờ đợi, con sẽ thở phào nhẹ nhõm vì bớt được phần nào căng thẳng .



    Đêm nay kỷ niệm chập chùng xa vời đang sống lại trong tim con, trong màn đêm biên giới. Giờ đây sau lưng con, khoảng xa vời kia giờ chỉ là một thành phố đổ nát hoang tàn còn ba mẹ và mấy em thì đang ở tận phương xa, đường dài hun hút. Con không biết giờ này trong nhà có ai đang nhớ đến con không? riêng con, đêm nay ngồi đây con nhớ nhà lắm mẹ ạ. Nhưng nhà còn đâu nữa để nhớ ! ngày tháng ly hương bà con lôi xóm mỗi người mỗi ngả. Thế là từ ngày đó, người dân Quảng trị trở thành  biệt xứ.

   Xếp áo thư sinh bao nhiêu mộng ước con đành bỏ lại. Ôi Quảng trị, thành phố thân yêu ngày hai buổi đến trường. Bạn, thầy yêu dấu giờ chẳng còn ai trong những ngày ly loạn, Con quên sao được từng khuôn mặt thất thần, hốt hoảng của người dân mình ngày phải bỏ xứ mà đi, tứ tán khắp nơi !

  Mẹ ơi, mấy tuần nay trên vùng biên giới này con vẫn sốt trong người nhưng  con chưa về được .  Tóc con rụng nhiều. Mẹ ơi !  lúc này con biết đã mang chứng sốt rét trong người.  Người con gầy rọc đi, nhưng con chưa về được mẹ ơi ! chứng sốt vẫn hoành hành trong đơn vị.  Mà về đâu hỡi mẹ ? trong nam cả nhà mình đang trôi nổi lưu linh ! Mẹ ơi ,con từng gắng nấu sôi nước khe pha miếng sữa lấy sức trong người nhưng con vẫn luôn có cảm giác buồn nôn, trong mình lúc nào cũng hâm hẩm sốt !

  Đêm nay, từng phút giây con cố căng mắt nhìn vào màn đêm sâu thẳm phía trước.  Có tiếng con dế mèn nào nỉ non rền rỉ, điệu nhạc buồn giữa chốn rừng khuya. mẹ ơi, ngày kia con đã  phơi khô một đống cây rừng , rễ giống nhân sâm phơi khô để dành trên chốt tự bảo rằng cây thuốc !?

  Mẹ ơi ! chúng con nơi này sống bên nhau, khổ bên nhau,  không than vản không phiền hà ai,  cuộc sống đơn giản đến mức cùng của đơn giản.  Chúng con từng sẻ chia nhau từng miếng ăn, từng điếu thuốc. Lam sơn chướng khí,  da mặt chúng con tuy đã đổi màu nhưng tình huynh đệ luôn luôn nồng thắm. Mẹ ơi nhìn anh em còn lại, nhớ những khi hẩm hút bên nhau  cùng chan chứa biết bao tình đồng đội , cùng những thân phận làm lính xa nhà , xa quê,  thì làm sao con bỏ nhau mà về lại phía sau cho được ?
Tình mẹ ngóng tin con ngày tháng phương xa con rất hiểu, nhưng nợ nước phận trai giờ đây giữa chốn biên thùy nên xin mẹ con chưa về được mẹ ơi !
 
nhớ về biên giới quê nhà những ngày cuối cùng đơn vị 1975
đinh hoa lư

No comments:

Post a Comment

CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ...

CHUYỆN CÁI RẪY KHỔ ĐAU VÀ NHỚ THƯƠNG NHỮNG NGƯỜI EM VỢ ... Thôi đúng rồi! Ngọn lửa bốc lên từ đằng cái khe nhỏ nơi những thợ săn Tân Thắng...