NGƯỜI BẠN MỸ CỦA BA TÔI.Những năm đầu của thập niên bảy mươi,cuộc chiến ở
miền nam ngày càng trở nên khốc liệt,chiến tranh lan rộng không phải
chỉ trong những cánh rừng xa mà đã về phía ngoài thành phố nơi tôi ở,Huế
những ngày này từng đoàn xe lủ lượt xuôi vào Đà Nẵng,người dân như tiên
đoán được mùi vị của một cuộc chiến đẩm máu đang chực chờ bên hông
nhà.Ba tôi lúc này ít khi về nhà,Ba đang công tác ở ty cảnh sát Quãng
trị,thỉnh thoảng Ba ghé tạt qua nhà rồi vội vã đi,những
gia đình của các viên chức Mỹ ở cạnh nhà tôi hình như đang chuẩn bị cho
một sự thay đổi mỗi khi họ tiếp xúc với mọi người,dù không nói ra nhưng
thâm tâm họ đang nhìn mọi người bằng ánh mắt của một người sắp phải
chia tay,sắp phải ra đi không một lời từ biệt.Gia đình của Jame,cũng
vậy,Jame ở cách nhà tôi mấy chục mét,vợ của Jame người Việt nghe nói ở
đâu đó tận miền tây,họ có một con gái khoảng một hai tuổi,Jame và vợ
thường hay bồng con mổi tối đến nhà tôi chơi,vợ của Jame cũng thích đánh
bài tứ sắc như mẹ tôi nên cứ mỗi chiều khi người chồng Mỹ đang ở công
sở,chị ấy bồng con qua nhà tôi,gửi con cho chị tôi để bốc bài cùng mẹ
tôi và mấy bác hàng xóm,chị tôi rất thích cô bé Mỹ lai này,cô bé rất
xinh xắn tóc quăn,mắt to và sâu,da trắng ngần như con búp bê người ta
trưng bày trong cửa hiệu.Jame rất thích ba tôi,dù không biết tiếng anh
nhưng tiếng pháp thì ba tôi rất thạo mà Jame lại biết nói tiếng Pháp nên
vô tình ba tôi trở thành người bạn tâm giao của Jame,có thể sự thèm
thuồng giao tiếp của những con người xa xứ nên ba tôi trở nên rất thân
với Jame,có một dạo Jame từ công sở về,chạy vội qua nhà tôi khi hay tin
ba tôi ở QT mới vào,Jame tặng cho ba tôi một chiếc đồng hồ đeo tay,nhận
chiếc đồng hồ trong tay Jame ba tôi đeo vào tay mình trong con mắt rất
hài lòng và vui vẻ của Jame.Một tháng sau,ba tôi lại về nhà và như mọi
lần Jame lại sang chơi,nhưng tự hiên khuôn mặt của Jame bổng trở nên
buồn bả khi không thấy chiếc đồng hồ mà Jame đã tặng cho Ba tôi đeo trên
tay nữa,Jame ngồi chơi nói chuyện với ba một hồi rồi xin phép ra
về,khuôn mặt Jame thoáng buồn nhưng không hỏi gì,trong thâm tâm Jame
nghĩ rằng ba tôi đã bán đi kỷ niệm mà Jame đã tặng cho ba,sau này một
hôm mẹ tôi qua nhà chơi Jame mới dọ hỏi mới biết Ba tôi đã cho anh tôi
chiếc đồng hồ để biết giờ giấc học hành,Jame không buồn nữa và mỗi lần
thấy ba tôi Jame cứ nhìn Ba với đôi mắt xin Ba tha lổi đã hiểu nhầm Ba
đã không biết gìn giữ món quà thân hửu mà Jame đã tặng cho người bạn
Việt.Một hôm nọ từ công sở trở về Jame lại sang nhà tôi,lúc này ba đang
nằm trên chiếc ghế bố để nghe tin tức,Jame đến gần ba và trao cho ba một
chiếc đồng hồ khác,trong mắt Jame ba như là một ông bố thiếu thốn nhưng
nhiều tình cảm đã chia sẻ cho con cái kỷ niệm mà Jame đã tặng cho
ba,với Jame tình cảm bạn bè giữa người bạn Mỹ dù không thắng được sự
chia sẻ cho con cái những gì mình đang có cũng mang nhiều ý nghĩa để khi
về nước Jame sẽ nhớ hoài một kỷ niệm với người bạn Việt bên kia Thái
bình Dương
dinh trong thien
============================================================
Lúc anh lên lớp 10 ba tôi hãnh diện và sung sướng lắm . Anh nhớ là niên khóa 1969-1970 trường trung học Nguyễn Hoàng Quảng trị . Có một ngày ba đem từ Huế ra cái đồng hồ timex lên giây (thời này chưa có automatic) , có lumineur ở kim chỉ và dây đeo không phải là da . ANh rất mừng vì đó là cái đồng hồ đầu tiên trong đời học sinh . Ba có nói là do ông Mỹ hàng xóm ở trong Tây lộc .
Vào Tây Lộc anh theo ba tới thăm ông Mỹ đó . Ông ta có vợ là dì gì đó quen biết nhà mình .
Ông ta rất vui vẻ, hiếu khách và không kỳ thị ai . đặc biệt ông không uống nước mà uống bia lon (budweiser)thay nước , là sự lạ lùng mà anh thấy trong đời . Ba và anh tới thăm vì tình quen biết và thân thiện chứ không xin xỏ gì .
Đó là cái đồng hồ TIMEX kỷ niệm của ba . Sau này không biết cái đồng hồ đó ra sao anh không còn nhớ nữa . Sau này hình như ông Mỹ đó có tặng ba cái đồng hồ đeo tay lại rất to, thô và có 3 cái nút trên đầu rất to , nó vặn reo alert được kêu nghe rất ồn [trong hinh duoi la cai TIMEX Y HET ky niem ba cho anh ]
DHL
dinh trong thien
============================================================
Lúc anh lên lớp 10 ba tôi hãnh diện và sung sướng lắm . Anh nhớ là niên khóa 1969-1970 trường trung học Nguyễn Hoàng Quảng trị . Có một ngày ba đem từ Huế ra cái đồng hồ timex lên giây (thời này chưa có automatic) , có lumineur ở kim chỉ và dây đeo không phải là da . ANh rất mừng vì đó là cái đồng hồ đầu tiên trong đời học sinh . Ba có nói là do ông Mỹ hàng xóm ở trong Tây lộc .
Vào Tây Lộc anh theo ba tới thăm ông Mỹ đó . Ông ta có vợ là dì gì đó quen biết nhà mình .
Ông ta rất vui vẻ, hiếu khách và không kỳ thị ai . đặc biệt ông không uống nước mà uống bia lon (budweiser)thay nước , là sự lạ lùng mà anh thấy trong đời . Ba và anh tới thăm vì tình quen biết và thân thiện chứ không xin xỏ gì .
Đó là cái đồng hồ TIMEX kỷ niệm của ba . Sau này không biết cái đồng hồ đó ra sao anh không còn nhớ nữa . Sau này hình như ông Mỹ đó có tặng ba cái đồng hồ đeo tay lại rất to, thô và có 3 cái nút trên đầu rất to , nó vặn reo alert được kêu nghe rất ồn [trong hinh duoi la cai TIMEX Y HET ky niem ba cho anh ]
DHL
No comments:
Post a Comment