Hôm nay tôi lục lại giấy tờ chợt đọc đến 1 trang nhật ký đã vàng ố .
Ngày đó đứa con trai đầu lòng của tôi đúng ngày đầy tháng nhưng tôi còn phải lang thang đi bán bánh ram trên con đường thiên lý . Lòng tôi chợt chùng xuống nhớ về kỷ niệm đói khổ năm nào .....
cu RY tet cuoi nam 1883 Qui Hoi
.....................................................................
30 .11. 83
Ngày mốt , ngày đầy tháng con mình. Những cố gằng góp nhặt cho ngày đó có những gì gọi là được .
Cực quá em nhỉ ? Có ai trong ngày sinh đẻ lại quá nghèo . Tương lai chỉ là một màn đen, không đoán ra được một mảy may gì cho lẽ sống .
Một túp lều tranh cho chúng mình và con cũng đã trở thành ảo vọng và thực tế chỉ là ao ước mà thôi .
Mai mốt con trai mình lớn sẽ có ai kể lại trong thời gian này về ba nó "anh bán bánh rong " dong ruổi trên những đoạn đường xa ,dài , mệt mỏi, cát và những hố nước những buồn vui khi đắt khi ế và những khi dong ruổi MỘT MÌNH.
Con trai của ba , tên của nó là DUY TRUNG nó phải có một ý nghĩa gì đó . Nhỏ hay lớn ý nghĩa đó cũng phải gói ghém phần nào tâm sự của ba đó con . Những ưu tư của ba và mạ lớn lắm đó con ơi ! nghĩa là LÀM SAO NUÔI CON KHÔN LỚN ?
Thời buổi khó khăn tìm chưa ra một mạch sống khả dĩ cho một gia đinh tầm thường thế mà đã trở thành một ước vọng , một khát khao ...
ANH Bán Bánh Rong
xuân sơn , Bà rịa
" sông có khúc người có lúc "
ReplyDeleteTất cả đã qua ! Đôi lúc ngẫm lại : Không biết hồi đó, mình lấy sức lực đâu để có thể vượt qua ?
Có từng đi qua những quãng đời như thế có cái để tự hào và càng trân trọng hơn những gì có được hôm nay !
thank you ban Loc
ReplyDeletedinh phuc